Trong bảy ngày qua, hắn đã tu luyện Trần Quang kiếm pháp ở khu vực trung tâm của sơn mạch Linh Mộc này. Ngoại trừ kiếm pháp càng thêm thuần thục, uy lực cũng không mạnh lên nhiều, nhưng kiếm tâm của hắn lại sáng tỏ hơn.
Đến ngày hôm nay, kiếm ý Tiên Thiên đại thành đã đạt đến cảnh giới viên mãn khó bề tưởng tượng.
Kiếm ý chia thành cửu phẩm, kiếm ý Tiên Thiên chỉ mới là nhập môn, trên Tiên Thiên còn có kiếm ý Thông Linh. Nhưng số người nắm giữ kiếm ý Thông Linh rất ít, nhìn khắp cổ vực Nam Hoa cũng không được mấy người, có hay không còn là một truyền thuyết.
Lâm Nhất cũng không ép buộc mình, thay vì thăng cấp kiếm ý, hắn càng thích thuận theo tự nhiên hơn.
“Trần Quang kiếm pháp này thật huyền diệu, nhưng bây giờ đã đến lúc trở về rồi”.
Lâm Nhất xoay người về phía Linh Mộc phong.
Khi hắn xoay người đi, khe rãnh thật dài trong biển mây mênh mông mới chậm rãi khép lại. Nó giống như khe rãnh do kiếm tạo ra, rõ ràng là dị tượng do cái liếc mắt của Lâm Nhất vừa rồi tạo thành.
Nếu là người thường, chỉ cần nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên tiểu thành đã đủ mừng như điên.
Nhưng lúc này kiếm ý Tiên Thiên đã đạt tới cảnh giới viên mãn kinh khủng, nhưng tâm Lâm Nhất lại bình tĩnh như nước, không chút gợn sóng.
Bởi vì sau khi chứng kiến phong thái và khí phách của người áo xanh trong tranh, trong lúc vô hình tầm nhìn của hắn đã cao hơn rất nhiều người.
Sự biến đổi về tâm cảnh này thoạt nhìn bình thường, nhưng lại có thể làm thay đổi một người một cách nghiêng trời lệch đất.
Khi hắn vừa bước ra khỏi khu vực cấm của sơn mạch được bao phủ bởi dải lụa màu này, chỉ một lát sau, trên cây có hai bóng người nhảy xuống. Lâm Nhất đã phát giác được từ sớm, cả hai đều là người của thư viện, trên người họ cũng không có sát khí.
“Lâm công tử thật lợi hại. Chúng ta còn không dám bước vào khu vực cấm này dù chỉ nửa bước, thế mà công tử lại ra vào tuỳ ý”.
Vừa nhìn thấy Lâm Nhất, hai người tỏ ra vô cùng cung kính và kính nể.
Sau cuộc chiến giữa năm thư viện, công tử Táng Hoa Lâm Nhất đã trở thành nhân vật thần thoại của thư viện Thiên Phủ. Trong hình thức địa ngục dùng một nhát kiếm giết ba người, trong trận chiến cuối cùng đánh bại Tào Chấn.
Với uy danh này, tất cả mọi người biết tới tên hắn đều vô cùng khâm phục.
“Hai người các ngươi có vẻ đã đợi ta rất lâu, có ai muốn gặp ta hả?”
Lâm Nhất nhìn hai người, nhẹ giọng hỏi.
Hai người nhìn nhau rồi cười đáp: “Ha ha, Lâm công tử quả nhiên cao minh, chúng ta nhận lệnh của Mặc Linh sư tỷ đến đây để đợi ngươi. Nếu không vì khu vực cấm quá nguy hiểm, chúng ta đã vào từ lâu rồi, ngoài ra ở những hướng khác cũng có các sư huynh đang đợi”.
“Mặc Linh sư tỷ bảo Lâm công tử khi nào ra ngoài thì đến nơi ở của tỷ ấy một chuyến”.
Thì ra là Mặc Linh tìm hắn, Lâm Nhất tạm biệt hai người rồi đi ngay.
Một hồi, Lâm Nhất liền quay lại thư viện Thiên Phủ, cả đường đi đều vô cùng tĩnh lặng. Trong thư viện hình như có chuyện gì đã thu hút hết đệ tử qua đó.
Mặc dù hơi ngạc nhiên nhưng Lâm Nhất cũng không nghĩ nhiều.
Chẳng mấy ngày nữa hắn sẽ rời khỏi nơi này, ở đây có xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan đến hắn nữa.
Chẳng bao lâu sau, Lâm Nhất đi đến chỗ ở của Mặc Linh.