Mục lục
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dứt lời, trong mắt ông lão lóe lên tia sáng kỳ lạ, đến rồi.  

Chợt thấy trên đỉnh núi hoang, lửa U Minh bao bọc máu Thương Long đã cháy hết hoàn toàn, giữa đất trời vang lên tiếng sấm to lớn. Một tia chớp chói mắt xẹt qua chân trời, dường như sắp xuyên thủng hư không, chiếu sáng gương mặt của Lâm Nhất.  

Vù!  

Dưới ánh chớp rực rỡ, giọt máu Thương Long hóa thành ánh sáng đỏ, chui vào tim Lâm Nhất. Chớp mắt, giọt máu đó đã lấy phần tim làm tâm, vô số đường máu không rõ ràng lan ra, quấn quanh cơ thể Lâm Nhất, điên cuồng lưu chuyển.  

Ầm ầm ầm.  

Sấm chớp vang dội, núi hoang rung chuyển, thiếu niên trên đỉnh núi hét lên một tiếng trầm thấp chứa đựng nỗi đau đớn. Từ trong tiếng hét đó có thể nghe ra thiếu niên đang phải hứng chịu nỗi đau khôn cùng, nhưng lại cắn răng chịu đựng.  

“Nếu đã là máu rồng thì xác thịt con người không thể nào dung nạp, muốn được sự thừa nhận của nó cũng không dễ dàng. Nếu không kiên trì được thì không đơn giản chỉ là luyện hóa thất bại…”  

Ánh mắt của ông lão áo gai khẽ dao động, ông ta đã dự liệu được sẽ xảy ra hiện tượng này.  

Thế nào là Thương Long?  

Ngao du cửu thiên, nắm giữ sức mạnh Phong Lôi, xác thịt đáng sợ có thể so sánh với thần khí. Máu của nó chứa tinh thần hồn phách của Thương Long, trừ khi xác thịt mạnh ngang ngửa với Thương Long, nếu không thì khó mà chịu đựng.

May là máu Thương Long này chỉ có một giọt, nếu không Lâm Nhất chắc chắn sẽ chết.  

Nhưng dù là vậy, bây giờ xem ra Lâm Nhất cũng vô cùng khó chịu, dù gì hắn cũng chỉ có tu vi cảnh giới Dương Huyền. Trong mắt ông lão áo gai, hắn chẳng khác nào sâu kiến, muốn luyện hóa máu Thương Long thì quá lỗ mãng.  

Nói lỗ mãng cũng là nể mặt hắn rồi, nếu nói cách nghĩ chân thật của mình thì ông lão thấy Lâm Nhất quả thật không biết trời cao đất dày.  

Gừ!  

Dưới sự quan sát của ông lão áo gai, thiếu niên bị tia sét bao phủ ấy lại vật lộn dữ dội hơn. Trên người hắn có khí tức điên cuồng không ngừng lan tỏa.  

Ầm ầm ầm!  

Lâm Nhất đã không thể ngồi xếp bằng được nữa. Dưới sự giày vò như thế, quyền mang trong tay hắn không ngừng đánh ra. Quyền mang đi qua, chân nguyên khủng khiếp hóa thành gió lớn cuốn tới, khiến cho cả ngọn núi hoang lung lay.  

Kèm theo hành động nóng nảy điên cuồng ấy, xác thịt sắp bị máu rồng làm nổ tung lại trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều. Tiếng gào thét của Lâm Nhất rõ ràng giảm đi rất nhiều, hắn đang thử làm quen với kiểu tấn công này, đồng thời đạt thành sự dung hợp chân chính.  

“Trước kia thằng nhóc này đã trải qua chuyện tương tự sao?”.  

Ông lão áo gai nhíu mày, đã nhìn ra một chút manh mối.  

Nếu Lâm Nhất chịu đựng nỗi đau này lần đầu thì đã sớm đau đến mức xé ruột xé gan, kêu la thành tiếng. Chứ không phải như bây giờ, cắn răng kìm nén, đợi đợt tấn công mạnh nhất qua đi.  

Rõ ràng hắn khá có kinh nghiệm, chỉ cần chịu đựng được cơn đau ban đầu, về sau sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.  

Chẳng trách…  

Ông lão suy ngẫm một lúc, bỗng chốc hiểu ra.  

Chẳng trách sau khi tên nhóc này rời khỏi Đại Tần, chỉ ba tháng ngắn ngủi đã có thành tựu như vậy. Hắn vốn là chân long, bây giờ bước chân vào cổ vực Nam Hoa này chính là tiềm long nhập uyên, cá vào biển lớn, định sẵn sẽ không phải là kẻ bình phàm.  

Trên đỉnh núi hoang, Lâm Nhất dần dần bình tĩnh lại, ổn định tinh thần, ngồi khoanh chân dưới đất một lần nữa.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK