Chẳng qua đám người này, nói một cách chính xác là người trung niên áo gai kia đã giúp hắn một việc lớn. Nếu không phải bọn họ đã đánh trọng thương con Tử Điện Ma Long Điểu thì theo như kế hoạch trước đó của Lâm Nhất, sợ là sẽ rất khó để lấy được tinh huyết bản mệnh.
Bây giờ, cơ hội đã được tăng lên rất nhiều.
Hai canh giờ sau, Tử Điện Ma Long Điểu đã quay trở về sào huyệt của nó, cơ thể khổng lồ quấn tròn trên mặt đất. Nó bị trọng thương nằm vật xuống đất, hai mắt nhắm nghiền, cái đầu to lớn bò ra đất sau đó chìm sâu vào giấc ngủ.
Khò! Khò!
Không bao lâu sau, Lâm Nhất nghe thấy tiếng thở đều đều có tiết tấu của nó giống như đang ngáy.
“Tử Điện Ma Long Điểu này chắc là mệt lắm rồi”.
Trong lòng Lâm Nhất thầm nói, cuộc đại chiến kinh thiên động địa kia đối với nó mà nói có lẽ đã hao tổn rất nhiều sức lực.
Nhưng trước khi đặt bước tiến về phía trước, hắn như nghĩ đến cái gì đó khiến trái tim hắn run lên, bàn chân vừa định bước ra lại lập tức thu về. Biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm, đã đợi lâu như vậy rồi, cũng không sợ phải đợi thêm chút nữa.
Vèo!
Đúng vào giây phút khi hắn thu chân lại, Tử Điện Ma Long Điểu đột nhiên mở bừng hai mắt, ánh mắt nó sáng như tia điện.
Lâm Nhất bị doạ cho sợ ngây người, hoàn toàn không ngờ được.
Uỳnh!
Chỉ thấy Tử Điện Ma Long Điểu kia nào có chút vẻ ngái ngủ nào, nó bật người nhào lên không trung như một tia chớp. Một con mãng xà phát tán ra yêu uy cùng cấp Thiên Phách bỗng nhiên hiện hình dưới móng vuốt của nó, con yêu mãng kia lặng thinh ẩn náu không để lộ chút dấu vết nào khiến Lâm Nhất không hề phát giác ra.
Hồng hộc!
Yêu mãng bị cắp dưới chân rít gào thảm thiết, nửa người trên của nó bật lên cắn về phía cổ của con Tử Điện Ma Long Điểu.
Grào!
Tử Điện Ma Long Điểu điên cuồng rít gào, không đợi mãng xà kịp áp sát, móng vuốt của của nó đã cắt đôi người con mãng xà. Ở giữa khong trung, máu me tung toé, nội tạng nát vụn rơi đầy trên đất.
Rắc rắc rắc!
Hung quang trong đáy mắt bắn vọt ra, Tử Điện Ma Long Điểu cắn xé cơ thể của con mãng xà rồi nuốt chửng, chớp mắt chỉ còn lại một bô xương máu me.
Cảnh tượng khủng khiếp cỡ này khiến Lâm Nhất ngây thuỗn mất hẳn cả khả năng biểu đạt. Hắn cuối cùng cũng coi như hiểu được, vì sao trong sào huyệt của nó lại chất chồng chất đống xương khô như vậy.
Grào!
Đợi sau khi nó ăn xong, vết máu trên miệng nó còn chưa kịp khô đã ngửa cổ lên trời rít dài. Viu! Hai bàn chân trên mặt đất nhún mạnh, cơ thể nó như một tia chớp bắn nhanh ra ngoài, tiếp đó liền nghe thấy âm thanh rít lên thảm thiết.