Lâm Nhất hơi ngạc nhiên, không ngờ tỉ lệ cược mình lại là con số gần bằng một so mười khoa trương này.
Nhưng nghĩ lại thì thấy cũng đúng.
Trong cuộc chiến giành vị trí đầu, người có khả năng cao nhất đương nhiên là bảy vị công tử, trong đó Tần Vũ chắc chắn là người nổi tiếng nhất.
Vạn Bảo Các còn không nghĩ hắn sẽ tham gia Long Môn tranh tài thì sao có thể cược hắn giành được hạng nhất.
Có lẽ những người khác cũng sẽ không tin hắn có thể giành hạng nhất đâu.
Dù tỉ lệ đặt cược có khoa trương đến đâu, số người dám cược thật sự cũng sẽ không được bao nhiêu.
Lâm Nhất dừng suy nghĩ, nhẹ giọng đáp: “Ta không đi Vạn Bảo Các được. Ta cần phải tới rừng Táng Kiếm, sư tỷ, Vô Ưu, hai người có muốn đi cùng ta không?”
“Ta không đi, mệt quá rồi, tiểu sư đệ nhớ đừng đến trễ đấy nhé!”
Hân Nghiên nheo mắt lại, vẻ lười biếng ít thấy hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp, đẹp đến mức khiến người ta rung động.
“Rừng Táng Kiếm à? Ta thì bỏ đi...”
Lý Vô Ưu cười ngượng ngùng, hiển nhiên vẫn còn sợ Thập Tam gia.
...
Vào đêm tối, bầu trời phủ kín những vì sao.
Trên hồ Hàn bên ngoài rừng Táng Kiếm, hoàng thành Đế Đô.
Lâm Nhất cưỡi ngựa Huyết Long, trên mặt là vẻ nghiêm túc với trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Sư tỷ biết di hài của Hân Tuyệt đại ca đang ở đây nên mới không đến, có lẽ cô vẫn chưa biết nên đối mặt như thế nào.
Ngoài mặt thoạt nhìn cười tươi như hoa, nhưng vết thương trong lòng vẫn chưa lành hẳn.
Đừng nói là sư tỷ, ngay cả hắn cũng không có đủ dũng khí đối mặt với Hân Tuyệt.
Đối mặt với Hân Tuyệt đại ca, người đã chết để bảo vệ tính mạng của hắn.
Nhưng có một số chuyện cuối cùng vẫn phải đối diện, chỉ có kẻ yếu mới lựa chọn trốn tránh.
Vẻ lạnh lùng thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, hắn trầm giọng bảo: “Đi!”
Cộc cộc cộc!
Ngựa Huyết Long hoá thành một tia chớp, phi nhanh trên mặt hồ Hàn mờ mịt hơi nước.
Vừa đi được nửa đường, sương mù dày đặc trên mặt hồ tản ra, một chiếc thuyền nhỏ xuất hiện.