Khi mưa tím rơi, từng cây kim liên Tử Hoả lần lượt nở rộ. Khi chúng mọc đến cây thứ mười, cơn mửa lửa nhỏ dần, những cây kim liên Tử Hoả chưa trưởng thành trên mặt nước bị đốt cháy hầu như không còn.
Chúng tựa mỹ nhân hương tan ngọc nát, cứ thế rời đi.
“Có vẻ như chỉ có mười cây”.
Mọi người hơi thất vọng, mọi khi kim liên Tử Hoả trưởng thành ít nhất cũng mười lăm cây, nhiều thì ba mươi cây.
Trong tình huống chỉ có mười cây, cuộc tranh đoạt nhất định sẽ tàn khốc và đẫm máu hơn.
Khi thấy cơn mưa tím tầm tã chỉ còn rơi từng giọt xuống hồ, đám người Phan Nhạc của lầu Huyết Vũ, Hàn Phi của phủ Tam Tuyệt và Nhiếp Phong của lầu Tàn Kiếm đều không hành động thiếu suy nghĩ.
Họ đều biết rõ thời điểm này không phải ra tay trước là có thể giành lợi thế.
Nếu bất cẩn bị người khác tập kích sẽ lập tức trở thành con chốt thí.
Ai cũng ngoài cười nhưng trong không cười, âm thầm thủ thế, chờ xem ai là người sẽ ra tay trước.
Grừ!
Nhưng vào lúc này, một tràng tiếng dã thú gầm thét vang lên, hơn mười con yêu thú tinh anh cảnh giới Âm Huyền tiểu thành điên cuồng xông tới, rất nhiều người ở phía sau còn chưa kịp phản ứng đã la hét thê thảm, chết ngay tại chỗ.
Hô!
Những con yêu thú cảnh giới Âm Huyền tiểu thành này tràn ngập khí tức cuồng bạo. Chúng bay về phía hồ nước, sau khi đáp xuống, những ngọn lửa tím hừng hực trên mặt hồ bao phủ lấy cơ thể chúng.
Rầm rầm!
Tuy rằng những con yêu thú này có da rất dày và sức phòng ngự đáng kinh ngạc, chúng vẫn bị bỏng nặng.
Nhưng dù vậy, chúng vẫn lao thẳng về phía mười cây kim liên Tử Hoả đã trưởng thành giữa hồ kia như đang nổi điên.
“Ra tay!”
Dị biến đột ngột xảy ra khiến lầu Tàn Kiếm lập tức biến sắc, không thể tiếp tục giữ bình tĩnh.
Các đệ tử lầu Huyết Vũ dẫn đầu nhảy về phía mặt hồ.
“Chết tiệt, mau ra tay, dù thế nào cũng không thể để kim liên Tử Hoả bị yêu thú làm hỏng”.
Hàn Phi của phủ Tam Tuyệt cũng biến sắc.
Võ giả nhân loại đoạt được kim liên Tử Hoả thì vẫn còn cơ hội giết người cướp bảo, nhưng yêu thú sẽ nuốt thẳng vào bụng.
Một đám người lập tức chen lấn nhau lao về phía kim liên Tử Hoả.
“Giết!”
Tia sáng lạnh loé qua trong mắt Liễu Vân Yên, nàng ta không chút do dự, dẫn theo các đệ tử thư viện Thiên Phủ xông lên.
Một cuộc chiến khốc liệt lập tức diễn ra trên hồ Tử Vân.