Mục lục
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trừ nhân tài của giới vực cấp cao, còn có nhiều sâu kiến chạy đến đây như vậy, gan cũng to thật!”  

Trần An dời mắt khỏi các nhân tài của giới vực cấp cao, nhìn đám đông trong Nhật Diệu Chi Địa, trong mắt lóe lên vẻ khinh thường nồng đậm.  

“Đến đây cũng chỉ để chịu chết, không biết tự lượng sức!”  

Hai người không coi ai ra gì, so với người của giới vực cấp cao khác, phong mang vô cùng công khai. Sự giễu cợt với người ở Nhật Diệu Chi Địa không hề che giấu, sát cơ cũng không hề kiêng dè.  

Vẻ mặt đó khiến người ta nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể phát tiết.  

“Hai tên đó!”  

Sắc mặt Liễu Vân hơi khó coi, rõ ràng không ngờ Trần An và Thạch Phong lại ngạo mạn như vậy.  

Lâm Nhất lại rất bình tĩnh. Nào chỉ là hai người này, những người ở giới vực cấp cao khác đều như vậy, chỉ là không biểu lộ ra ngoài mà thôi, thậm chí nhìn thêm vài lần cũng không muốn. Loại ngạo mạn khắc sâu trong xương cốt càng khiến người ta phản cảm.  

“Đừng xúc động”.  

Trần Huyền thản nhiên nói: “Vào thành Hỏa Vũ, chúng ta có thể sẽ bị gió cát trong hoang nguyên chia cắt, đợi sau khi vào thành, mọi người mau chóng tập hợp với nhau. Chỉ cần không phân tán, gặp phải những người của giới vực cấp cao này vẫn có thể tự bảo vệ”.  

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không gặp phải bốn nhân vật xếp mười hạng đầu sau bảng Thương Long.  

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt lại bảy ngày qua đi.  

Nhiệt độ trên hoang nguyên sâu trong dãy núi Hỏa Vũ rõ ràng đã yếu hơn nhiều, nhiệt độ cao vốn dĩ phải dùng chân nguyên để chống đỡ mọi lúc đó đã có thể dùng thân xác miễn cưỡng chống đỡ.  

Bầu không khí thấp thỏm và căng thẳng lan tràn trong lòng mọi người.  

Ai cũng hiểu rõ, thời cơ vào thành Hỏa Vũ đã đến.  

Vút!  

Có bóng người màu đen xé gió bay đi, Phong Vô Kỵ của giới vực Huyết Cốt nhếch lên nụ cười lạnh lùng, dẫn đầu hành động. Hắn ta giống như một thanh cuồng đao chém rách bầu trời, thét gào bay đi, khí thế dồi dào.

Gần như chỉ trong chớp mắt, thân hình đã biến mất ở nơi sâu trong hoang nguyên, hướng về phía di tích Long thành.  

“Đi, đừng để tên kia đến trước chúng ta!”  

“Tốc độ của hắn đúng là nhanh thật!”  

Thạch Phong và Trần An của giới vực U Vân chửi đổng một tiếng rồi đồng loạt hành động, tốc độ cũng không chậm hơn bao nhiêu so với Phong Vô Kỵ.  

Vèo! Vèo! Vèo!  

Tiếng xé gió liên tiếp vang lên, nhân tài kiệt xuất của tất cả các giới vực đều kìm nén không nổi nữa, bất chấp hiện tại vẫn chưa đến thời cơ tốt, bọn họ lục tục bay vọt lên, điên cuồng lao về phía di tích Long thành ở giữa hoang nguyên.  

Trần Huyền có vẻ lão luyện hơn, hắn ta vẫn chờ cho đến lúc nhiệt độ ở hoang nguyên xuống thấp nhất, mới trầm giọng quát: “Đi!”  

“Có lẽ thành Hỏa Vũ sẽ có không ít Lưu Quang Kim Trản đâu nhỉ?”  

Ánh mắt Lâm Nhất lóe sáng, sâu trong lòng hắn cũng không vì người của giới vực cao cấp đến mà nổi lên bao nhiêu gợn sóng. Mục tiêu của hắn không hề thay đổi, đó chính là bỏ túi toàn bộ hoa Lưu Quang Kim Trản sinh ra trong thành, thuận tiện sưu tầm một vài thiên tài địa bảo khác.  

Cuối cùng mới là Nhật Diệu Chi Linh, có cũng được mà không có cũng được.  

Bảo vật bị phong ấn có tiếng tăm không nhỏ, lấy được nó chẳng khác nào củ khoai lang bỏng tay. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK