Về phần Long Môn tranh tài, không cần phải nói nhiều.
Với thực lực Lâm Nhất thể hiện ngày hôm nay, hắn chắc chắn có tư cách tham gia, thậm chí còn có tư cách tranh giành danh hiệu Bát công tử.
Dù sao công tử Lưu Thương cũng không tham gia Long Môn tranh tài năm nay, danh ngạch trống này nhất định sẽ khiến cho nhiều phe kịch chiến.
“Đại hoàng tử, ngươi còn gì muốn nói nữa không?”
Đợi khi Lâm Nhất lại gần, Mai hộ pháp giải trừ cấm chế trong cơ thể Hân Nghiên, mọi người mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Vù!
Nét mặt Tần Vũ trở lại bình thường, hắn ta nhảy xuống xe ngựa, đỡ Bạch Lê Hiên đứng lên, trầm giọng bảo: “Không cần tự trách mình”.
“Đa tạ”.
Bạch Lê Hiên chán nản đáp.
Lần thua này là một cú sốc quá lớn đối với hắn ta, không phải hắn ta để ý thể diện.
Mà do thua trong tay đối phương theo cách tương tự, điều này thực sự không còn gì để nói.
Có lẽ hắn ta quá tự tin, nếu vừa rồi không dùng kiếm, chỉ cần một chưởng thì chắc hẳn cũng có thể giết được Lâm Nhất.
Đáng tiếc, trên đời không có thuốc hối hận.
Hắn ta phải trả giá đắt vì sự ngông cuồng của mình, Thánh thể không phải vô địch, chỉ tượng trưng cho khả năng vô hạn thôi.
Tần Vũ gật đầu, lau máu trên khoé miệng, nhìn Mai hộ pháp trả lời: “Ta không còn lời nào để nói, thua là thua, nếu ta đã hứa chuyện gì thì tất nhiên sẽ không tiếp tục truy cứu”.
Chung quy vẫn là đại hoàng tử, dù cho rơi vào tình thế thảm hại như vậy, hắn ta vẫn có thể khôi phục trạng thái bình thường ngay tức thì, để cho người ta cảm thấy nhẹ như mây gió, như thể chưa từng bị thua.
“Nhưng bản hoàng tử sẽ nhớ kĩ chuyện ngày hôm nay. Ta rất kì vọng Lăng Tiêu Kiếm Các sẽ phái Lâm Nhất tham gia Long Môn tranh tài”.
Khoé miệng Tần Vũ hơi nhếch lên, một nụ cười nham hiểm hiện lên trên khuôn mặt anh tuấn bất phàm.
Hắn ta nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt sâu xa, phất tay bảo: “Chúng ta đi thôi”.
Đội ngũ của đại hoàng tử và hộ vệ Thần Sách Doanh rời đi trong màn tuyết trắng, sóng gió cứ thế chấm dứt.
Nhưng đám đông vẫn chưa tản đi, mọi người đều nhìn theo Lâm Nhất từ xa.
Trận chiến hôm nay đã cho họ thấy được tính bền bỉ và lòng nhiệt huyết của Lâm Nhất. Dù hắn đã tự cắt một sợi huyền mạch, thực lực vẫn xuất sắc như cũ, khiến người ta không dám khinh thường.