“Tiền bối, ta có nghĩ đến… Ta có chí bảo, không e ngại hắn đặt bẫy đâu!”
Tim Vũ Hạo Thiên chững lại một nhịp, không cam lòng nói.
“Đừng vội. Ngươi còn phải giành lấy truyền thừa của bảo điện Thương Long này, giờ đánh với hắn là quá mạo hiểm, dù cho đồng quy vu tận thì cũng không đáng đâu. Đừng quên, hắn còn con ma sủng kia nữa…”, âm thanh đứt quảng của Ma Linh lại vang lên.
Sắc mặt Vũ Hạo Thiên thoáng thay đổi, cuối cùng vẫn lựa chọn từ bỏ, tạm thời không có hành động.
“An tâm chờ đợi, truyền thừa đuôi Thương Long của ngươi cũng khá là tuyệt vời, có thêm sự hỗ trợ của ta, chắc chắn ngươi sẽ giành được truyền thừa cấp bậc cao nhất. Trong truyền thừa, ngươi cứ làm theo sự căn dặn của ta, đến khi ra ngoài, ít nhất thực lực sẽ tăng lên gấp đôi. Đến lúc đó, không chỉ tên tiểu tử kia, mà toàn bộ người ở quảng trường Thương Long này cũng sẽ bị ngươi một mẻ hốt gọn!”
Giọng của Ma Linh lại lần nữa vang lên, nghe đến việc thực lực ít nhất tăng gấp đôi, suy nghĩ của hắn ta lại bắt đầu xoay chuyển.
“Nếu giờ hắn muốn ra tay thì cũng không cần phải kiêng kỵ quá nhiều, cứ lao vào cắn xé nhau là được…”
Nghe Ma Linh phân tích, cảm xúc của Vũ Hạo Thiên dần ổn định trở lại, sự điên cuồng trong mắt cũng từ từ tiêu tan.
Cẩn thận suy nghĩ thì lời của Ma Linh cũng khá có lý, nếu đối phương thật sự không muốn ra tay với hắn ta thì hà cớ gì lại hướng mắt về phía hắn ta.
E rằng đó chính là cái bẫy đặt sẵn chờ hắn ta chui vào.
“Tên này đúng là ngày càng khó nhằn…”
Trên hộp đựng kiếm, ánh mắt Lâm Nhất lóe lên tia khác thường, hiển nhiên, Vũ Hạo Thiên có thể nhịn được mà không ra tay.
Quả thật là hắn cố tình dụ dỗ đối phương, muốn đánh cho tên này một kích trí mạng, trực tiếp giết chết hắn. Hiện tại hắn đã tiêu hao quá nhiều, nếu chủ động tiến lên giết đối phương thì không hoàn toàn nắm chắc, nhưng nếu tên kia ra tay trước, hắn có thể sử dụng kiếm ý Thông Thiên, thi triển thức thứ hai của Trảm Thiên Tam Kiếm, như vậy cơ hội giết đối phương sẽ lớn hơn.
Dù hiện tại không ở trạng thái đỉnh cao, nhưng kiếm thứ hai, tên gọi Thanh Liên, lá rụng thành sen, nước chảy hoa nở, được kiếm ý Thông Thiên gia trì đủ để dị tượng giăng kín vòm trời này.
Đến lúc đó, đảm bảo sẽ cho đối phương một bất ngờ to lớn.
Đáng tiếc là Vũ Hạo Thiên không mắc lừa, có vẻ như hắn ta đã cẩn thận hơn trước rồi. Trước khi bảo điện Thương Long còn chưa mở, kẻ này đã sử dụng mưu kế chọc giận hắn, vậy mà giờ hắn cố tình để lộ sơ hở thì hắn ta lại không mắc mưu.
So với việc thực lực có tiến bộ thì tâm kế sâu hơn càng khiến người ta khó mà đề phòng hơn.
Không mắc mưu cũng tốt…
Đợi đến khi thực lực của hắn hoàn toàn khôi phục sẽ dùng trạng thái đỉnh cao để thi triển Trảm Thiên Tam Kiếm, khi đó, đối phương càng không có cơ hội.
Tuy rằng át chủ bài của hắn đã bại lộ không ít, có thể không bàn đến Trảm Thiên Tam Kiếm, Nhật Diệu Thần Quyền của hắn còn chưa thi triển toàn bộ đâu. Bất kể đối phương có tự định giá bản thân như thế nào thì… dám xuất hiện trước mặt hắn, chỉ có một chữ “chết”.
Còn chưa đủ lật trời!
Lâm Nhất từ từ thu hồi ánh mắt, thấy vậy, mọi người mới lặng lẽ thở ra một hơi. Những người trước đó đã rời khỏi quảng trường Thương Long cũng lao nhanh trở về, từng người rơi xuống đạo đài tương ứng với vảy Thương Long.
“Lâm huynh giấu cũng sâu thật đấy, một kiếm giết ba người, sau ngày hôm nay, e rằng ngươi sẽ nổi danh trên Thiên Lộ!”, La Chấn mỉm cười, hướng về phía Lâm Nhất nói.
“May mắn mà thôi!”