Trong Tam tiểu vương thì có Viêm Long Tử tương đối tàn nhẫn, Vũ Hạo Thiên bá đạo, còn Triệu Vô Cực thì kín đáo hơn nhiều.
Kín đáo thì đương nhiên sẽ mang vẻ thần bí, từ lúc Quần long thịnh yến bắt đầu cho đến bây giờ, Triệu Vô Cực đều không mấy thi triển thực lực thật sự.
Trận chiến này có thể nói là tâm điểm của tất cả mọi người, tất cả các võ giả trên khán đài và những nhân tài khác đều đang vô cùng hưng phấn.
“Lâm Nhất, ngươi cảm thấy ai sẽ giành chiến thắng?”
Vẻ mặt Mai hộ pháp nghiêm trọng, đáy mắt loé vẻ lo lắng, cất lời hỏi.
Ô?
Đáy mắt Lâm Nhất thoáng vẻ khác lạ, hắn ngược lại cảm thấy hơi lạ, thi đấu đến lúc này, Mai hộ pháp còn chưa từng hỏi hắn câu hỏi như vậy bao giờ.
Nhưng mà cũng có thể hiểu được, trước khi Lâm Nhất đến Lăng Tiêu Kiếm Các, Mai hộ pháp chính là sư phụ của Bạch Lê Hiên, sư phụ sư phụ, một ngày làm thầy, cả đời làm cha.
Cho dù Bạch Lệ Hiên đã rời khỏi Lăng Tiêu Kiếm Các nhưng từ sâu trong nội tâm của Mai hộ pháp, ông ấy vẫn không thể từ bỏ được đồ đệ mà ông đã từng đắc ý nhất này.
Lâm Nhất hơi ngập ngừng, theo như những gì hắn biết, cơ hội chiến thắng của Bạch Lê Hiên không lớn.
Bạch Lê Hiên trước đó có thể liên tục dành phần thắng là bởi Thánh thể chiếm lợi rất nhiều, nhưng so với nền tảng thâm sâu của Tam tiểu vương mà nói thì rõ ràng không hề có ưu thế.
Còn về kiếm đạo, vô cùng không may, Bạch Lê Hiên dung hoà ý chí Lôi Đình. Từ trên xuống dưới của Tử Lôi Tông, từ đệ tử đến trưởng lão, trình độ đạo Lôi Đình đều đã đạt đến mức cao thâm khó dò, Triệu Vô Cực còn là người đứng đầu trong số đó thì trình độ cao ở mức nào không cần nói cũng rõ.
Ý chí Lôi Đình của hai người này, chắc chắn là cách biệt một trời một vực, Triệu Vô Cực ắt sẽ có ưu thế áp đảo.
Nhưng ưu thế có thể được nhắc đến ở đây có lẽ là Thương Long Kiếm Quyết, chẳng qua Triệu Vô Cực có thể trở thành một trong Tam tiểu vương thì chắc chắn cũng có được cơ duyên kỳ ngộ của mình, công pháp mà hắn ta tu luyện chưa chắc đã kém hơn Thương Long Kiếm Quyết.
“Vẫn có chút khả năng thắng”.
Lâm Nhất cân nhắc một hồi mới mở lời, hắn không nói quá chắc chắn.
Phần thắng duy nhất của Bạch Lê Hiên hẳn là sự đột phá từ đường cùng trong trận quyết đấu, hoặc cũng có thể cơ hội này hơi mịt mù.
Mai hộ pháp nghe ra được ý của Lâm Nhất, vẻ mặt càng trở nên nghiêm trọng, lắc lắc đầu nói: “Có thể đi được bước nào hay bước ấy, Tiểu Bạch đã không dễ dàng gì rồi”.
Viu!
Bóng của hai người đồng thời đáp xuống đài Thăng Long, đứng đối diện nhau, cách nhau khoảng mấy trăm mét.
Một người là Hắc mã tân tú non nớt, tuổi trẻ ngông cuồng, phong mang đang hồi hưng thịnh, một người là yêu nghiệt nổi tiếng từ lâu, danh tiếng như sấm rền bên tai, Triệu Vô Cực của Tam tiểu vương có phần kín đáo thần bí. Trận giao đấu giữa hai người mới và cũ này ắt sẽ vô cùng căng thẳng và đặc sắc.
“Ngươi muốn thắng ta, rất khó”.
Triệu Vô Cực không nói nhiều, chỉ nhìn Bạch Lê Hiên một cái, bình tĩnh nói.