Không thể quay đầu? Ta cứ quay đầu đấy!
Tư tưởng của người kiếm khách luôn quyết chí tiến tới, ngoài ta ra thì còn ai nữa!
Tim Lâm Nhất đập thình thịch, vẻ mặt nghiêm nghị, khí huyết toàn thân sôi trào, một sự sắc bén dâng lên. Nhìn biển máu mênh mông, sát khí vô tận, hắn bùng nổ kiếm thế, bước từng bước ra ngoài.
Trong nháy mắt Lâm Nhất đã bị biển máu này nuốt chửng, bị luồng kiếm ý vô tận kia vùi lấp.
“Không!”
Nhìn thấy cảnh này, Lý Vô Ưu không khỏi nghẹn ngào hét lớn, nổi giận mắng: “Đệt mẹ ngươi, rừng Táng Kiếm cái quái gì, lão tử sẽ giết ngươi!”
Xoạt!
Tinh Quang bắn ra từ trên người hắn ta, đôi mắt tràn đầy phẫn nộ.
Keng keng!
Hắn ta xông vào rừng Táng Kiếm, rút kiếm chém loạn xạ như phát điên, chém đứt hết cây trúc này đến cây trúc khác.
Nhưng những cây trúc xanh kia dường như bất tử, không ngừng sinh sôi, chém mãi không hết.
Ầm!
Khi biển máu mênh mông cùng với luồng kiếm ý dồi dào kia sắp hoàn toàn nuốt chửng Lâm Nhất, trên người hắn đột nhiên toả ra ánh hào quang lấp lánh, trong suốt như ngọc không dính bụi, không đẫm mưa sương.
Ngay sau đó, một luồng kiếm ý thuần tuý và cô đọng, hàm chứa sự sắc bén vô tận điên cuồng phóng ra từ trên người hắn.
Leng keng!
Luồng kiếm ý này khiến cho cả rừng trúc đều phải đong đưa vì nó. Những cây trúc xanh va vào nhau phát ra âm thanh lanh lảnh như chuông gió, kéo dài liên tục mãi không ngừng.
Biển máu mù trời, kiếm ý cuồn cuộn tản mát theo gió trong tiếng chuông gió chập chờn.
Keng!
Sợi xích phong ấn Đoạn Kiếm võ hồn đột nhiên đứt gãy.
Một tiếng gầm thét đến từ viễn cổ truyền ra từ trong cơ thể, như thể có một đôi mắt đang nhìn hắn từ xa, không giận mà uy.
“Đây... coi như là võ hồn của ta sao?”
Lâm Nhất mở mắt ra nhìn xung quanh, gió yên sóng lặng, không còn sát khí hay kiếm ý ngút trời nữa.
Chỉ có tiếng chuông gió êm tai, yêu kiều, chập chờn như ngọn đèn, làm say đắm lòng người. Xem ra rừng Táng Kiếm là nơi khảo nghiệm do một vị tiền bối để lại.
Trước đây ta luôn không thể hiểu được ý nghĩa thực sự của kiếm ý, từ đó khiến lòng tin bị dao động, không được công nhận, để bản thân gặp nguy hiểm. Sau khi lĩnh ngộ được kiếm ý hoàn chỉnh, biết mình còn thiếu sắc bén, thì ngay cả biển máu ngập trời cũng không làm hắn bị thương được.
“Đa tạ tiền bối”.
Lâm Nhất ngồi khoanh chân, hai tay hợp thành hình chữ “Thập”, vẻ mặt vô cùng kính cẩn, cúi người nghiêm trang thi lễ.
Sau đó hắn đứng dậy giơ tay lên trời, cảm ứng được toàn bộ kiếm ý đều đã biến mất, ngoại trừ gió lạnh, hiện tại nơi này chỉ là một khu rừng trúc bình thường.
“Chém chết ngươi, chém chết ngươi!”
Bên tai vang lên tiếng đá vào không khí vùn vụt, Lâm Nhất quay đầu lại nhìn thì thấy Lý Vô Ưu đã mệt như chó.
Hai tay hắn ta cầm kiếm chém lung tung vào không khí, mặt mũi tràn đầy tức giận, miệng lẩm bẩm.
“Ngươi đang làm gì vậy?”
Lâm Nhất khẽ nhíu mày, cẩn thận đến gần hỏi.
“Huynh, ta đang báo thù cho huynh. Ở đây nhiều trúc quá, huynh đợi ta chém hết rồi nói sau. Đừng để ta biết do tên khốn nào trồng, nếu không ta nhất định sẽ làm thịt hắn!”
Lý Vô Ưu tuỳ ý trả lời một câu, vẫn giữ vẻ mặt đằng đằng sát khí, không ngừng chém vào không khí.
Lâm Nhất gập ngón giữa tay phải, ngón cái đè lên móng ngón giữa, không phải Đạn Chỉ Thần Kiếm mà chỉ là cái búng rỗng.
Keng!
Lâm Nhất vừa búng tay lập tức có kiếm ý quanh quẩn, làm vang lên tiếng kiếm reo trong vắt.
Cuồng phong thổi qua, cả khu rừng trúc đong đưa theo gió, tiếng chuông gió chập chờn chồng lên âm tiếng kiếm reo.
Lý Vô Ưu chỉ cảm thấy đầu óc chấn động, chợt bừng tỉnh.
“Ta đang làm gì vậy?”
Sau khi tỉnh táo, hắn ta kêu rên: “Cổ tay ta đau quá...”
Có thể không đau à, dùng hết sức chém vào không khí hơn nghìn nhát kiếm, không đau mới là lạ.
“Ta cũng rất muốn biết ngươi đang làm gì”.
Lâm Nhất cười khẽ nhìn Lý Vô Ưu.
“Huynh chưa chết à?”
Lý Vô Ưu tỉnh mộng, nhìn Lâm Nhất mừng rỡ nói: “Ha ha, ta cứu được huynh rồi! Lúc huynh bị biển máu nuốt chửng, ta đã xông vào chém không biết bao nhiêu cây trúc, không ngờ lại ma xui quỷ khiến cứu được huynh thật”.
Lâm Nhất trợn mắt, chỉ vào chung quanh: “Tự đi mà xem, ta không muốn nói chuyện với ngươi”.
“Gì thế này...”
Lúc này Lý Vô Ưu mới phát hiện ra bất thường, trên mặt đất không có cây trúc gãy nào cả, chẳng lẽ tất cả chỉ là ảo giác?
Rừng Táng Kiếm rộng như thế mà chẳng có một cây trúc nào do hắn ta chém đứt. Đừng nói là một cây, nửa cây cũng không có.
Huyết Long Mã cất bước, khịt mũi một tiếng, nó khinh bỉ nhìn Lý Vô Ưu, sau đó đi về phía Lâm Nhất.
Lý Vô Ưu lấy tay che mặt, khóc không ra nước mắt, tên tuổi lẫy lừng cả đời này đã bị phá hỏng. Rốt cuộc hắn ta đã làm gì mà ngay cả Huyết Long Mã cũng khinh bỉ hắn...
Sột soạt!
Lâm Nhất dắt Huyết Long Mã giẫm lên lá trúc dưới đất, đi sâu vào trong.
Nơi này còn rất nhiều bí mật.
Con đường quanh co yên tĩnh, dài ngoằn ngoèo, sau nửa nén hương Lâm Nhất mới nhìn thấy một căn nhà trúc đầy cổ kính.
Bên cạnh nhà trúc có một cái hồ bốc hơi lạnh, lạnh đến mức khiến người ta run lên.
“Khí âm hàn trong rừng Táng Kiếm đến từ nơi này”.
Lâm Nhất trầm tư suy nghĩ, hàn khí ở đây cùng loại với lúc hắn ở vực Âm Phong. Nó không gắt như vực Âm Phong, nhưng lại lạnh hơn rất nhiều.
“Nơi quái quỷ gì thế này, lạnh khiếp”.
Giọng Lý Vô Ưu vang lên ở đằng sau, Lâm Nhất ngoảnh đầu nhìn lại.
Nhìn thấy ánh mắt quan tâm người thiểu năng trí tuệ của Lâm Nhất, Lý Vô Ưu lập tức cảm thấy xấu hổ, cười ngượng ngùng: “Chúng ta vào trong xem thử thôi”.