Phó đại sư phá liền hai gian phòng đá nên có vẻ vô cùng tự tin.
Huyết Lang lạnh lùng nói: “Tốt nhất là như vậy. Đại điện trung tâm mới là nơi có nhiều bảo bối quý giá thực sự, ai có thể lấy được thì thực lực sẽ lập tức tăng gấp đôi”.
Hắn ta dựa vào một chiếc giáp Viêm Long đã vững vàng chặn được ba người của Tam Ưng Bảo, có kiến thức khá rõ ràng với uy lực của bảo khí.
Nếu như Lãnh bảo chủ vượt lên trước lấy được một bảo khí mà Lôi Vân Tử để lại thì ưu thế mà hắn ta có được sẽ không còn nhiều nữa.
“Yên tâm, không chỉ là bảo vật của tầng thứ nhất, cả bảo vật của khu vực trung tâm này, còn cả Phệ Huyết Ma Điển kia nữa đều sẽ bị chúng ta lấy được”.
Phó lão ung dung tự tại.
Quét mắt kiểm tra một vòng Linh trận của gian phòng đá thứ ba, tuỳ ý nói.
Xè! Xè!
Ai ngờ lúc ông ta vừa dứt lời, trên mặt đất bỗng vọt lên một tấm lưới ánh sáng được kết bởi Linh văn, trên đó bao trùm hàn khí đậm đặc bó chặt lấy ông ta khiến ông ta không thể cử động.
Lưới băng càng xiết càng chặt, hàn khí xuyên qua da thấm sâu vào trong xương cốt.
“Bang chủ, cứu ta, cứu ta”.
Ông ta hoảng hồn kêu lên ầm ĩ.
Phó lão có trình độ Linh văn không tệ, nhưng tu vi võ đạo của ông ta yếu ớt, nếu như không phối hợp với Huyết Lang thì sẽ xảy ra tình huống như hiện tại, vừa mới phá giải xong Linh trận nhưng lại không đủ thực lực để tránh đi.
Khu vực trung tâm, trong tầng thứ nhất.
Lâm Nhất làm đâu chắc đấy, không mong mình sẽ nhanh nhất nhưng mong mình không để lọt lưới thứ gì.
Nếu như Lôi Vân Tử đều để lại một phần lễ nhỏ trong mỗi gian phòng đá thì chẳng có lý gì mà mình lại không nhận, phải lấy cho bằng hết. Dựa vào trình độ Linh văn không tầm thường của mình, cộng thêm tu vi võ đạo mạnh mẽ, cả đường đi của Lâm Nhất đều rất thuận lợi.
Rất nhanh, hắn đã liên tục thông qua ba gian phòng đá.
Lúc đến được gian phòng đá thứ tư, độ khó cũng dần tăng lên, Linh trận mà Lôi Vân Tử bố trí càng lúc càng phức tạp, hung hiểm. Muốn lấy được bảo bối cũng trở nên khó khăn hơn.