Yếu đuối như thế, khiến người ta khó mà liên tưởng đến Hoa Hồng Máu quyết đoán sát phạt, phong thái tài hoa tuyệt vời trên Lạc Già Sơn là một người.
Duy chỉ có nốt ruồi màu đỏ máu nơi giữa hai đầu mày vẫn mang đầy phong thái hiên ngang, quật cường nhưng cô độc!
Thường ngày cô ta xuất hiện trước mặt mọi người với vẻ kiên cường bất khuất, nhưng khi nhìn vào tấm bia mộ thì nước mắt vòng quanh.
Hân Nghiên nghiến răng, cố nén không cho nước mắt tràn mi.
“Hân Nghiên, đừng quên thân phận của ngươi!”
Cây cối chẳng sinh sôi, chim muông không thấy bóng.
Phóng tầm mắt nhìn quanh là một mảnh hoang tàn.
Rất khó có thể tưởng tượng, Lăng Tiêu Kiếm Các chiếm hữu hết mấy khu đất phong thuỷ tốt nhất của quận Tần Thiên mà lại có một nơi hoang vu như thế này.
Bầu không khí đìu hiu quạnh quẽ giữa vùng núi hoang tàn thê lương.
Nhưng ai cũng không ngờ được rằng, trong ngọn núi hoang vu này lại có một nấm mộ cô đơn nằm đó.
Một cô gái đang đứng trước nấm mộ, áo trắng như tuyết, gương mặt mộc mạc không hề tô son điểm phấn.
Dáng vẻ yểu điệu mỏng manh khiến người ta nhìn mà thương xót.