Đối phương cư xử lễ độ, đương nhiên Lâm Nhất cũng hỏi han lại.
Tư Tuyết Y cười thản nhiên, phe phẩy quạt xếp nhẹ giọng nói: “Tu dưỡng mấy ngày có lẽ sẽ không có vấn đề gì nữa, dị tượng võ hồn mạnh hơn trong tưởng tượng của ngươi nhiều, nếu không ta cũng sẽ không tuỳ tiện sử dụng nó”.
“Trước đó công tử Táng Hoa một mình một kiếm đã có thể chặn lại đội ngũ hôn lễ của đại hoàng tử, hôm nay giành lấy vị trí đầu bảng cũng chỉ vì một tiếng cười của giai nhân, cô nương Hân Nghiên thật khiến người ta phải hâm mộ”.
Công tử Thuỷ Nguyệt đảo mắt nhìn về phía Hân Nghiên, nói một câu đầy hàm ý.
Trên mặt Hân Nghiên hiếm khi lộ vẻ thẹn thùng, cô ngại không đáp lời.
Người của Lăng Tiêu Kiếm Các đều cười hiểu ý, ai cũng vui vẻ.
Lâm Nhất cười ngượng ngùng, không nói gì.
Có điều khi nhìn về phía công chúa Phượng Hoa đã đi xa, trong lòng hắn hơi mất mát, rõ ràng trong sóng gió trước đây, đối phương đã cắt đứt với Tần vương.
Nhưng hôm nay trận đấu kết thúc, cuối cùng lại không ăn mừng cùng nàng ta.
Sau khi mọi người dần giải tán, Hân Nghiên lên tiếng: “Lâm Nhất, ta muốn đến rừng Táng Kiếm thăm đại ca”.
“Ừm, ta đi với tỷ, Thập Tam gia cũng đi cùng chúng ta đi”.
Thập Tam gia sờ râu, cười khẽ, tuỳ ý nói: “Hai người các ngươi đi trước đi, ta sẽ đến sau”.
Lâm Nhất gật đầu, sau khi thi lễ với Thập Tam gia và Kiếm Huyền Hà, hắn và Hân Nghiên ngồi ngựa Huyết Long, chạy đến rừng Táng Kiếm.
Lúc này, trong lầu Nhàn Vân cũng cực kỳ náo nhiệt, sau khi trận tranh tài kết thúc, đương nhiên người đã đặt cược ở nơi này phải lấy tiền cược đã thắng rồi.
Lý Vô Ưu cũng ở trong đám người đó, tiếc là hắn ta không thắng được nhiều lắm.
Đa số tất cả mọi người cũng đều đoán sai, không cược vào con chiến mã Lâm Nhất này.
Nhưng trừ một người, trước mắt, người nói chuyện sôi nổi nhất trong đại sảnh chính là công tử Lưu Thương.
Hắn ta như tiên tri được mọi chuyện, cược một viên linh ngọc tam phẩm là Lâm Nhất đứng đầu bảng, một thắng mười một, ông chủ đứng sau lầu Nhàn Vân lỗ vốn rồi.
Rất nhiều người đều vặn tay than vãn, nếu lúc trước tuỳ tiện đặt cược một vạn theo công tử Lưu Thương thì đã có mười vạn linh ngọc rồi.
Nghĩ thôi đã thấy quá điên cuồng.
Tiếc là cuộc đời này không có nếu như, Đế Đô rộng lớn như vậy chỉ có một mình công tử Lưu Thương dám cược là Lâm Nhất đứng đầu bảng mà thôi.
Trong lầu ba lúc này, Lưu Thương ngồi uống rượu một mình, giống như lầu ba đã được hắn ta bao trọn rồi vậy.
Không gian trống trải chỉ có một mình hắn ta, hắn ta tự rót tự uống, thi thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ như đang đợi người nào đó.
“Lãi được nhiều đấy, nghe nói ngươi cược một viên linh ngọc tam phẩm cho Lâm Nhất đứng đầu bảng”.
Không biết phía đối diện đã xuất hiện thêm một người từ bao giờ, nếu có người ngoài ở đây chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên.
Người đến không phải là ai khác mà chính là công chúa Phượng Hoa của Đại Tần.
Lưu Thượng cười nhạt, buông chung rượu xuống, nhẹ giọng nói: “Người nên vui phải là nàng mới đúng, lúc trước nếu nàng không bảo ta đưa Long Hổ Quyền bản hoàn chỉnh cho hắn. Sao hắn có thể tu luyện nhiều công pháp rồi đi đến bước này được”.
Rất rõ ràng trong trận chiến giành vị trí đầu bảng, Long Hổ Quyền chiếm một vai trò rất quan trọng.