Mục lục
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ha ha, một lão quỷ mà thôi, có năng lực thì đã sớm giết chết ta rồi”.  

Âu Dương Hạo là một trong thất tú Thiên Lăng, cực kỳ tự phụ, trên mặt hắn ta lộ ra vẻ khinh thường, cười nhạt mấy tiếng, nhấc tay dỡ ván quan tài ra.  

Lộc cộc!  

Hai tấm ván quan tài rơi xuống đất, vang lên tiếng nặng nề, khiến mọi người căng thẳng hẳn lên.  

“Là một thiếu niên…”  

“Không đúng, nghe đồn võ đạo tu luyện đến cảnh giới cực cao sẽ có thể cải lão hoàn đồng. Dù chết đi da dẻ cũng trắng bóng như ngọc, nghìn năm không phai, vạn năm không mục”.  

“Cảm giác giống như vẫn còn sống vậy, đúng là đáng sợ”.  

“Lần này Âu Dương sư huynh thật sự có được kỳ ngộ lớn rồi”.  

Âu Dương Hạo chắn ở trước quan tài khiến mọi người không nhìn thấy rõ cho lắm, chỉ có thể nhìn thấy một nửa gương mặt. Nhưng chỉ một nửa gương mặt đó cũng khiến mọi người chấn động không thôi, vô cùng hoảng sợ.  

Nửa gương mặt lộ ra đó trắng như ngọc, sắc mặt hồng hào, hoàn toàn không nhìn ra là một người chết.  

Những điều này cực kỳ tương tự với một số di thể đại năng nào đó trong lời đồn, khiến bọn họ hoảng sợ và kinh ngạc.  

“Sao ta cảm thấy có chút quen mắt?”  

Cũng có đệ tử lộ ra vẻ nghi ngờ, nhỏ giọng lẩm bẩm. Nhưng chẳng mấy chốc lại lắc đầu, thầm nhủ không thể nào.  

Trái với đám đông đang kinh ngạc bên dưới, Âu Dương Hạo đứng trên đàn tế, mở quan tài ở khoảng cách gần, trong lòng mơ hồ có chút sợ hãi.  

Trước kia hắn ta không sợ trời không sợ đất, ngông cuồng tự đại, vô cùng huênh hoang.  

Bây giờ thì hắn ta thực sự có chút sợ, quá quỷ dị, thi thể trước mặt quả thật quá trẻ tuổi. Hắn nhắm mắt, giống như đang ngủ, hoàn toàn không giống người đã chết.  

Nhưng bao nhiêu đồng môn nhìn vào như vậy, thực sự là cưỡi hổ khó xuống.  

Cuối cùng, Âu Dương Hạo lấy hết dũng khí, run rẩy đưa tay ra, vỗ nhẹ hai cái vào mặt đối phương, sau đó rụt về nhanh như chớp.  

Thấy đối phương không có phản ứng gì, hắn ta lập tức thở phào, cười nhạt nói: “Một thi thể giả thần giả quỷ, dọa ai chứ!”  

Soạt!  

Nhưng hắn ta vừa dứt lời, người trong quan tài đá bỗng mở mắt ra, tỏa ra hai luồng sáng lạnh băng.  

Âu Dương Hạo lập tức sững sờ, sắc mặt trắng bệch, cơ thể cứng đờ, tim đập thình thịch điên cuồng, sợ đến mức suýt chết.  

“Tiền… tiền… tiền bối…”  

Không đợi hắn ta nói xong, Lâm Nhất đã giơ tay tát hắn ta một cái, nhanh như tia chớp.  

Bốp!  

Một bạt tai giống như sấm đánh giữa đất bằng, to rõ vang dội, đùng đùng bên tai mọi người, khiến mọi người kinh hãi há hốc miệng.  

Phụt!  

Âu Dương Hạo bị đánh bay đi, phun ra máu tươi, nửa bên mặt sưng to như đầu heo. Đợi đến khi hắn ta rơi xuống đất, hắn ta lập tức quỳ sụp xuống, cúi sát đầu dưới mặt đất.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK