“Chư vị, đã lâu không gặp!”
Nhưng một khắc sau đó, cuồng phong tiêu tán, điện quang biến mất trong tầng mây, một bóng người vác theo hộp đựng kiếm sau lưng từ từ rơi xuống.
Đó chính là Lâm Nhất.
Khi hắn nhận được ngọc giản của Thánh Minh thì đã không còn nhiều thời gian nữa, nên phải dựa vào vòi rồng Tử Điện để di chuyển mới không đến muộn.
“Lâm Nhất!”
Mấy người Bạch Lê Hiên vô cùng kinh ngạc, bọn họ hoàn toàn không ngờ đến dị tượng kinh người như thế lại phát sinh vì Lâm Nhất.
Trước đó mọi người đều có ý nghĩ, sau hai tháng, chắc chắn thực lực của Lâm Nhất sẽ có bước nhảy vọt, nhưng thật không ngờ là lại mạnh đến mức như vậy.
Ngoại trừ sâu không lường được thì thật sự không còn ngôn từ nào có thể hình dung.
“Lâm huynh, thực lực của ngươi không khỏi quá khoa trương, nhìn không thấu nữa rồi!”
Phương Hàn Lạc cười khổ, nói lên tiếng lòng của mọi người.
Lâm Nhất ôm theo ngựa Huyết Long lông tơ mềm mại hệt như một con sóc, chỉ mỉm cười, cũng không phủ nhận.
Hai tháng trước, nhờ vào kiếm ý Thương Long bất diệt, những người khác dù có hợp sức cũng không phải đối thủ của hắn.
Giờ đồng thời tu luyện Thanh Tiêu kiếm quyết cùng Tử Diên kiếm quyết, lại luyện thành Thanh Tiêu Thập Tam Kiếm, thực lực của hắn đã sớm bỏ mặt những nhân tài kiệt xuất khác của Nam Vực một cái hào rộng, hơn nữa còn không cách nào vượt qua được.
Nếu nói chính thức giao đấu thì e rằng chỉ có những… kẻ đứng đầu bảng Long Vân ngoại vực mới mang lại cho hắn một chút áp lực.
“Lâm Nhất ca ca, hình như càng ngày càng điển trai rồi!”
Giữa rừng núi vang lên tiếng cười lanh lảnh, Nguyệt Vi Vi mặc một thân áo đỏ hệt như Phượng Hoàng bay múa trong rừng, kế đó đáp xuống trước mặt mọi người.
Mắt mọi người tỏa sáng, hai tháng không gặp, việc Lâm Nhất càng ngày càng điển trai cũng không rõ ràng lắm, nhưng trái lại, yêu tinh kia càng lúc càng mê người, đôi mắt thanh tịnh như phủ một tầng sương càng khiến người khác không dám nhìn quá lâu.
Không bao lâu sau, Vũ Hạo Thiên cũng đến.
Thương thế của hắn ta đã hoàn toàn khôi phục, vẻ ngoài không thay đổi nhưng lại khiến người ta có cảm giác âm u hơn rất nhiều. Trên người hắn ta bộc lộ khí tức cực kỳ quái đản, mang đến áp lực cực lớn, khí chất dường như thay đổi thành một người khác.
Không còn thái độ ngông nghênh hống hách, coi trời bằng vung như trước nữa, mà thay vào đó là sự lạnh lẽo cùng âm u, rất giống với Chúc Thanh Sơn, nhưng so với hắn ta còn âm u hơn, khiến người khác không dám đến gần.
Nhìn thấy hắn ta, mọi người đều lộ vẻ kỳ quái, vô thức kéo giãn khoảng cách với người này.
“Hề hề”, Vũ Hạo Thiên nhếch miệng cười, có vẻ lơ đễnh, thậm chí hắn ta cũng không liếc nhìn Lâm Nhất.