Nói là vô cùng nhục nhã vẫn chưa đủ để hình dung.
Mãi một lúc lâu sau vẫn không có ai bị truyền tống ra khỏi bảo điện.
Tất cả các đại tông môn bắt đầu bàn tán xôn xao, đã một thời gian dài trôi qua, vẫn không có ai bị truyền tống ra, hiển nhiên, ba người còn lại chắc chắn đã thông qua khảo nghiệm, đặt chân lên tầng chín của bảo điện.
“Lợi hại thật, đã hơn một ngàn năm không có ai leo lên được tầng chín của bảo điện Hắc Liên, không ngờ lần này lại xuất hiện đến ba người”.
“Kinh Tuyệt của Thất Tuyệt Bảo, Thủy Vô Ngân của Ma Nguyệt Sơn Trang và Lâm Nhất của Kiếm Các, không ngờ lại là ba người này”.
“Chẳng phải Văn Ngạn Bác nói Chương Viêm còn chưa xuất hiện sao?”
“Ha ha, đừng có nghe ông ta khoác lác, không có ai nhìn thấy Chương Viêm trong bảo điện cả, còn Lâm Nhất, Thủy Vô Ngân và Kinh Tuyệt thì đều có người nhìn thấy”.
“Không biết trong số ba người này, ai là người cười đến cuối cùng. Càng nghĩ càng thấy phấn khích thật!”
Đối với hầu hết các tông môn thì lần rèn luyện tại Mật cảnh Ma Liên này đã sớm chấm dứt, tuy nhiên, còn chưa nhìn thấy người thắng cuối cùng nên bọn họ chưa muốn rời đi.
Mắt thấy kết quả mà mọi người hồi hộp mong chờ sắp được công bố, bầu không khí trên hoang nguyên Tịch Diệt cũng dần nóng lên.
Trong doanh địa của Lăng Tiêu Kiếm Các, mọi người vừa mừng rỡ vừa thấp thỏm không yên.
Đã rất lâu rồi Kiếm Các không được chú ý như vậy. Nếu Lâm Nhất có thể trở thành người thắng cuối cùng thì chắc chắn danh tiếng của Lăng Tiêu Kiếm Các sẽ vang dội khắp bốn phương.
Tại tầng thứ chín của bảo điện Hắc Liên, Lâm Nhất vừa thông qua khảo nghiệm, sắc mặt của hắn trông vô cùng mệt mỏi.
Khảo nghiệm ở tầng thứ chín khó hơn trong tưởng tượng rất nhiều, sơ hở của người áo trắng được che giấu rất kỹ, hơn nữa, nó chỉ thoáng qua trong tích tắc, cũng may là suy cho cùng, người áo trắng chỉ muốn khảo nghiệm mà thôi.
Nhờ hắn ta nương tay, không có ý giết người nên Lâm Nhất mới có được cơ hội.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì theo như suy đoán của Lâm Nhất, có lẽ những người khác thông qua khảo nghiệm lần này cũng không khá hơn hắn là bao.
Hoặc là… chưa chắc bọn họ có thể thông qua.
Hắn có thể thông qua được khảo nghiệm ở tầng chín phần lớn là do hắn tu luyện kiếm đạo, cho nên rất nhạy cảm với sơ hở mà người áo trắng lưu lại. Chắc chắn những người khác sẽ không có được ưu thế như hắn.
“Hiện tại không vội, ta luyện hóa đan Càn Khôn Âm Dương xong rồi tính tiếp”.
Lâm Nhất lật tay lấy ra đan Càn Khôn Âm Dương, hai loại khí âm dương ngưng tụ thành long ảnh vờn quanh viên đan dược.
Vừa nhìn liền thấy viên đan dược này rất bất phàm.
Theo như suy đoán của hắn, có lẽ… với tu vi Huyền Võ tầng 8, luyện hóa viên thuốc này chẳng khác nào phí của giời.
Nhưng Lâm Nhất không lo lắng được nhiều như vậy, trận chiến với Bạch Nhạc đã cho hắn thấy rõ chênh lệch tu vi sẽ đưa đến bất lợi như thế nào.
Nếu không ỷ vào thân thể để tiêu hao ba sát chiêu lớn của đối phương, e là