Mục lục
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Việc trong thế gian này đúng là kỳ diệu, Lâm Nhất, ngươi còn nhớ một kiếm đâm vào tim ta chứ!”  

Vẻ mặt Tần An lạnh lẽo, tay cầm roi Xích Xà, đáy mắt đầy vẻ tàn nhẫn.  

Một kiếm đó cực kỳ nguy hiểm, nếu như không phải hắn ta mạng lớn, thì có lẽ đã phải chết bên trong đó rồi. Cho dù may mắn sống sót, uống rất nhiều linh dược thì vết thương này cũng chỉ hồi phục được một nửa.  

Muốn khỏi hoàn toàn ít nhất phải mất mười ngày thời gian.  

“Công tử Táng Hoa thật là uy phong quá, vừa rồi không phải một kiếm đã giết chết ba kẻ mạnh cảnh giới Âm Dương sao? Thế nào bây giờ lại nhếch nhác bỏ chạy như một con chó thế này”.  

Khoé miệng Bùi Nhạc nhếch lên cười lạnh, đáy mắt đầy vẻ giễu cợt.  

Sắc mặt Lâm Nhất đã tái mét nhưng mà trên thực tế đã khoẻ hơn nhiều. Ba kẻ mạnh cảnh giới Âm Dương không hề gây ra thương tích gì quá lớn cho hắn, vết thương lớn nhất chủ yếu là vì kiếm thế bị mất khống chế, phản phệ tổn thương nội tạng.  

Nghĩ đến Tiên Thiên kiếm ý đỉnh phong viên mãn kia, xuyên ngang bầu trời, dung hoà với trời đất, chém dứt mười dặm mây trắng. Đột nhiên bị mất khống chế phản phệ sẽ tạo ra vết thương nặng cỡ nào, không cần nói cũng tưởng tượng ra được.  

Nếu không phải tiền bối Đường Du ra tay, hắn muốn trấn áp lại luồng kiếm ý mất khống chế này không mất nửa ngày thì chắc chắn là không thể làm được.  

Bây giờ, kiếm ý mất khống chế nếu như đã ổn định rồi thì vết thương sẽ không bị nặng thêm nữa.  

Chỉ là Chân nguyên gần như hao sạch, áp lực khi phải đối đầu với Tần An và Bùi Nhạc vẫn khá lớn.  

“Lâm Nhất!”  

Mặc Linh đang chém giết với đám người của lầu Huyết Vũ, từ xa nhìn thấy cảnh này thì vẻ mặt trở nên đầy lo lắng, sự lo lắng này khó mà che giấu được.  

“Ngăn bọn họ lại!”  

Đám người của lầu Huyết Vũ đương nhiên là vô cùng hưng phấn, chỉ cần Lâm Nhất chết, chết trong tay ai cũng có gì khác biệt đâu.  

Không ít người đều nhìn thấy cảnh này.  

Hành vi thừa nước đục thả câu này mặc dù đáng hổ thẹn, nhưng bọn họ cũng không muốn nhúng tay vào, dù gì thế lực của Tông môn phía sau hai người này cũng không nhỏ.  

Chỉ là cảm thán, Lâm Nhất này đúng là nhiều trắc trở, lúc thấy có kẻ mạnh Thiên Phách đứng ra cứu giúp là hắn có thể có cơ hội sống sót rồi thì đột nhiên lại bị Tần An và Bùi Nhạc chặn lại.  

“Đáng chết!”

Bạch Lê Hiên đang cùng Tạ Vân Kiều ngăn cản Diêm Không mắng một tiếng, lập tức đuổi theo.  

Đuổi kịp sao? Đợi khi ngươi chạy đến, Lâm Nhất đã chết trong tay Tần An và Bùi Nhạc rồi”.  

Thấy cảnh này, Diêm Không cười khinh thường nói.  

Bạch Lê Hiên sa sầm mặt, quay đầu giận dữ nói: “Bạch Lê Hiên ta làm việc không cần ngươi để tâm!”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK