Nếu không phải yêu thú thì cũng là cấm chế do người trước để lại, tự ý xông vào thì sợ rằng sẽ gặp nguy hiểm rất lớn.
Shh!
Bỗng một tiếng động nhỏ vọng ra từ đằng sau cánh cổng, giống như có con gì đó đang thở.
Lâm Nhất khẽ biến sắc, vẻ ngạc nhiên thoáng qua trong mắt, hắn xác định mình hẳn không nghe lầm. Ngoài hắn ra thì đạo trường cũng có vài người nghi hoặc, cảm giác như mình vừa nghe thấy tiếng gì đó.
Vèo!
Lâm Nhất dang hai tay ra, quyết đoán lùi về sau.
Ngay khi hắn vừa lùi lại, đạo trường bắt đầu rung lắc kịch liệt, loáng thoáng còn bị nứt ra rồi nổ tung. Một ngọn lửa phun ra từ trong cổng vòm cao ngất, mấy người không kịp né tránh lập tức bị hộc máu văng ra xa.
Lửa dính trên quần áo nhanh chóng lan ra, không thể dập tắt bằng chân nguyên.
Chẳng mấy chốc đã vang lên những tiếng hét thảm thiết, mấy người kia bị đốt thành tro tàn ngay trước mắt bao người.
Grừ!
Khi mọi người đang hoảng sợ, một bóng dáng khổng lồ xuất hiện trong cổng vòm cao ngất. Đó là một con quạ đen khổng lồ với lửa cháy hừng hực quanh người, những chiếc lông vũ màu đen phủ kín toàn thân toả ánh sáng vàng chói mắt, trông cực kì quỷ dị.
“Thần Hỏa Ô!”
Nhìn thấy cái bóng phủ xuống đạo trường từ con dị thú này và khí tức mạnh mẽ cuồng bạo kia, sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi.
Thần Hỏa Ô không được tính là hậu duệ của Kim Ô nhưng cũng là một loài dị thú rất mạnh, trong cơ thể còn sót lại một phần huyết mạch Kim Ô. Tuy huyết mạch này cực kì mỏng manh, nhưng dù sao cũng là huyết mạch Kim Ô, làm nó khác biệt với những con yêu thú khác, không thể đối xử như bình thường.
Cơ thể khổng lồ cao hàng chục trượng làm nó trông có sức chèn ép rất lớn.
Lâm Nhất nheo mắt nhìn kĩ lại thì thấy được vẻ già nua cực kì nghiêm trọng trong mắt Thần Hỏa Ô. Nó không nguy hiểm như vẻ bề ngoài, nó đang dần già đi nhưng vẫn cố gắng bảo vệ khu vực này.
“Mọi người đừng sợ, con Thần Hỏa Ô này đã già, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực thì việc giết nó sẽ không thành vấn đề”.
“Cùng nhau ra tay đi, giết nó, sau đó tiến vào Nhật Diệu Tinh Cung!”
Những người khác cũng nhanh chóng phát hiện ra vấn đề, tâm trạng chán nản lập tức trở nên phấn chấn.
Có người xung phong ra tay trước, từng luồng khí tức mạnh mẽ tấn công về phía Thần Hỏa Ô.
Ầm!
Nhưng đến khi Thần Hỏa Ô ra tay thật sự, hai cánh vỗ lên xuống, năng lượng hoả diễm đánh mạnh vào mọi người. Ầm ầm, đạo trường không ngừng vang lên tiếng nổ, sóng khí dao động toát ra hơi thở khiến người ra phải run rẩy.
“Mình cũng nên ra tay thôi”.
Ánh lửa chợt loé qua trong mắt Lâm Nhất, con Thần Hỏa Ô này sẽ không căng được lâu. Nó đã quá già, không còn