“Đúng là xem trọng tại hạ, tuy nhiên… ngăn được ta ư?”
Mắt thấy vô số người từ bốn phía vọt đến cùng với âm thanh gào thét đòi chém giết khiến trời đất đổi màu, sắc mặt Lâm Nhất có hơi thay đổi.
Hoa Tử Diên hệt như một khối băng ở vùng đan điền lẳng lặng tách ra từng cánh, đợi đến khi bảy mươi hai cánh hoa đã hoàn toàn nở rộ, Lâm Nhất xòe bàn tay ra, từ từ vỗ xuống mặt hồ.
Tay hắn rơi xuống rất chậm, chậm hơn nhiều so với những bóng người đang lao đến kia.
Thế nhưng trong lòng bàn tay hắn lại ẩn chứa khí thế vô biên, Tử Diên kiếm kình chảy xuôi trong huyền mạch hệt như Giang Hà bạc trắng đang ào ào đổ về một phía.
Khi đệ tử của tất cả các tông đang lao đến chỉ còn cách hắn chưa đến trăm mét thì…
Rốt cuộc bàn tay hắn cũng hoàn toàn chạm vào mặt nước.
Cú va chạm này khiến mây gió biến đổi, trời đất rung chuyển.
Không một dấu hiệu báo trước, mặt hồ rộng hơn ngàn mét xung quanh hắn bỗng chốc lõm xuống khoảng vài trăm mét. Đám đệ tử của các tông còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hút vào đó.
Kế đó, phần lõm lại lần nữa bắn ngược lên một cách cực kỳ hung mãnh và bá đạo.
Ầm ầm!
Phút chốc, hồ nước sôi trào, sóng nước cuồn cuộn, liên miên không dứt, tiếng gầm thét quanh quẩn mãi không thôi. Đệ tử của các tông bị vùi sâu trong đó lập tức phát ra tiếng kêu r3n thảm thiết.
Một ngày kia, gió sẽ nổi lên, ta sẽ bay vút lên chín tầng mây như cánh diều gặp gió.
Một chưởng này có tên là… Đại Phong Kình!
Cuồng phong nổi lên, Lâm Nhất theo gió bay vút lên cao, hai tay giang ra, hệt như Côn Bằng thượng cổ, dùng xu thế chớp nhoáng lao đến giữa hồ.
Đằng trước, đám người Phan Nhạc vốn đang truy đuổi nhau, so kè xem ai đến trung tâm hồ trước thì bỗng nhiên… Trong lúc bọn họ còn chưa kịp phản ứng, trên vòm trời dường như có một ngôi sao lao xuống, khiến bọt nước bắn tung tóe. Thấp thoáng giữa làn hơi nước mờ ảo ngay trước mắt bọn họ là một bóng người.
Lực rơi xuống tạo thành từng cơn sóng lớn, vô cùng hung hiểm.
Sắc mặt đám người Diệp Thương Minh thay đổi, cả bọn vội vàng dừng lại, đồng loạt ra tay đánh tan gợn sóng đang ầm ầm lao về phía mình.
Đến khi sóng yên biển lặng, bóng lưng của thiếu niên kia xuất hiện ngay trước mắt mọi người.
Phan Nhạc, Lãnh Dật, Hàn Phi,… tất cả đều lộ vẻ kinh ngạc và không dám tin.
“Công tử Táng Hoa?”
Nhiếp Phong của lầu Tàn Kiếm nhíu mày, do dự hỏi.
“Nếu đã biết danh tiếng của ta, sao còn không mau lui ra?”
Lâm Nhất đột nhiên xoay người, khóe miệng nhếch lên, hờ hững nhìn đám người phía sau bằng ánh mắt bễ nghễ thiên hạ.