Điều khiến người ta khiếp sợ thật sự chính là kẻ dẫn đầu kia.
“Nguyên Hoành Thiên!”
Trần Khung vốn còn đang ngơ ngác, nhưng chẳng mấy chốc đã kịp phản ứng.
Không ngờ người cầm đầu lại là Nguyên Hoành Thiên, yêu nghiệt xếp hạng 97 trên bảng Thương Long của giới vực cao cấp… Việc này… đúng là có hơi kinh khủng!
Chỉ một tên Phong Vô Kỵ bị giết chết mà thôi, không ngờ giới vực Huyết Cốt lại điều cao thủ bảng Thương Long ra tay, thật khó hiểu!
Khu vực Thương Long vô cùng rộng lớn, chỉ riêng giới vực đã lên đến hàng ngàn, số lượng võ giả cộng lại không dưới trăm vạn. Mà cao thủ bảng Thương Long chỉ lấy những tồn tại trước 100, thế nên, người có tên trên bảng Thương Long đều là tuyệt đại thiên kiêu, không có ngoại lệ, tất cả bọn họ đều có phong thái vô địch, đủ sức nghiền áp cùng thế hệ.
Bảng này cần ít nhất tu vi Thiên Phách tầng thứ hai mới có thể leo lên được, nhưng điều đó không có nghĩa đạt đến tu vi này thì sẽ có tên trên bảng Thương Long.
Thực lực không đủ thì dù có là Thiên Phách tầng thứ ba cũng chưa hẳn có đủ tư cách.
“Lần này giới vực Huyết Cốt định đuổi tận giết tuyệt… Lâm Nhất à? Điều động tinh nhuệ Thiên Phách tầng thứ hai là đủ rồi, không ngờ ngay cả thiên kiêu bảng Thương Long cũng được phái ra”.
Trần Khung bị chấn động, nhưng vẫn không cách nào hiểu được.
“Qua đó xem thử”.
Ánh mắt Tiên Vân Chân lóe sáng, cuối cùng, hắn ta vẫn quyết định đến xem thử, tuy người của giới vực Huyết Cốt đáng sợ, nhưng chưa đến mức lạm sát người vô tội đối với người của giới vực cao cấp.
Không!
Không chỉ Tiên Vân Chân cùng Trần Khung, trong di tích Long thành này, tất cả mọi người đều chú ý đến ba người Nguyên Hoành Thiên.
Có thể nói đã tạo thành chấn động không nhỏ, rất nhiều nhân tài kiệt xuất của giới vực cao cấp đều dẹp chuyện đang làm sang một bên, cùng chạy đến xem náo nhiệt. Trong đó, người của một số ít giới vực có quan hệ khá tốt với giới vực Huyết Cốt còn chủ động tiến đến gần tháp tùng và cung cấp tin tức.
“Không ngờ Nguyên Hoành Thiên lại đến, tại giới vực Huyết Cốt, hắn ta là tồn tại xếp hàng thượng đẳng đấy!”
“Xem ra giới vực Huyết Cốt nhất định phải đoạt được Nhật Diệu Chi Linh, đuổi giết Lâm Nhất chỉ là thuận tay mà thôi. Có lẽ, bọn họ lo lắng Lâm Nhất bị giới vực cao cấp khác giết chết, cướp đi Nhật Diệu Chi Linh!”
“Theo ta thấy, lần này Lâm Nhất chết chắc rồi!”
Vô số âm thanh bàn tán vang lên, rất nhiều nhân tài kiệt xuất của giới vực cao cấp vốn ngứa mắt Lâm Nhất nên đã tỏ thái độ căm giận.
Không bao lâu sau, ba người Nguyên Hoành Thiên đã đến nơi đặt thi thể của Phong Vô Kỵ, trong mắt bọn họ đều lóe lên sát ý lạnh như băng.
Khí hậu ở di tích Long thành vốn khô nóng, Phong Vô Kỵ lại bị Lâm Nhất dùng một kiếm chặt đứt tất cả sinh cơ, cho nên thân thể hắn ta đã sớm phong hóa, chỉ còn lại xương khô.
Vèo!
Nguyên Hoành Thiên phất tay, chộp lấy đầu lâu của Phong Vô Kỵ vốn đã bị vùi dưới cát vàng. Đầu lâu chỉ còn khung xương, thoạt nhìn có phần dữ tợn, đằng xa, sắc mặt đám nhân tài kiệt xuất của các giới vực cao cấp đều lộ vẻ phức tạp.
Ngày đó, Lâm Nhất dùng một kiếm giết chết Phong Vô Kỵ, có thể nói việc này khá là bất ngờ, giờ ngẫm lại vẫn khiến người ta cảm thấy kinh hãi không thôi.
Răng rắc!
Đột nhiên, Nguyên Hoành Thiên dùng sức, đầu lâu trong tay hắn bị bóp nát, sau khi cái đầu lâu kia đã hoàn toàn vỡ vụn, bỗng có vô số sát khí màu đen tản ra. Sát khí lan ra vô cùng nhanh, chỉ có một đốm lửa đỏ ở vị trí trung tâm là bập bùng mãi không tan.
Đó chính là oán khí của Phong Vô Kỵ trước khi chết, hắn ta thật sự không cam tâm, oán khí trùng thiên.