Mục lục
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Quỳ xuống!”  

Ánh mắt Cơ Vô Dạ như điện, hắn ta đột nhiên quát lớn.  

Mục Trần giật nảy mình, chân không ngừng run rẩy, mất tự chủ quỳ xuống.  

Nhưng khi hắn ta sắp quỳ xuống đất, bàn tay vẫn luôn đặt trên vai hắn ta đột nhiên kéo hắn ta dậy.  

Lâm Nhất nhướng mày, thản nhiên hỏi: “Ngươi là cái thá gì mà hắn ta phải quỳ xuống trước mặt ngươi?”  

Giọng nói này không lớn nhưng lại như tiếng sấm vang lên bên tai mọi người, chấn động điếc cả tai.   

Vô số ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Lâm Nhất.

Ngươi là cái thá gì mà phải quỳ xuống trước mặt ngươi?  

Hắn vẫn không nhìn Cơ Vô Dạ, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt không hề có vẻ e sợ và chùn bước, chỉ có sự bình tĩnh và lạnh lùng, còn có một tia sắc bén, sự kiêu ngạo thuộc về riêng công tử Táng Hoa.  

Cuối cùng ánh mắt hắn chạm vào ánh mắt của Cơ Vô Dạ.  

Xoẹt xoẹt!  

Trong bầu không khí lạnh lẽo kì lạ này, ánh mắt hai người chạm nhau như toé lên tia lửa. Đó là sự sắc bén của hai người, tựa như hai lưỡi nhọn đối đầu nhau.  

Có tiếng tia lửa ma xát hay không thì không ai có thể nghe thấy, nhưng tất cả mọi người đều có thể cảm nhận rõ ràng tim họ đang run rẩy.  

Cơ Vô Dạ là người như thế nào? Hắn ta là Huyết Thủ Đồ Tể, hạng ba bảng ngoài, Lục Thế Hùng hạng tám mươi ba trên bảng Long Vân chỉ mới xen vào một câu đã bị móc mắt tàn nhẫn như một con chó.  

Trước sát ý ngút trời kia, người bị hắn ta giết vừa rồi còn không dám phản kháng.  

Sự đáng sợ của hắn ta đã ăn sâu vào lòng người từ lâu! Thực lực của hắn ta không có gì để nghi ngờ!  

Nhưng lúc này Lâm Nhất lại nói Cơ Vô Dạ là cái thá gì ngay trước mặt tất cả đệ tử tông môn.  

Đây không phải lắm mồm nữa mà là thách thức, quát mắng, nói thẳng ra sự căm ghét trong lòng mình.  

Ngay cả một trong số mười người đứng đầu bảng ngoài như Diêm Không, Tần An, Tạ Vân Kiều, cũng chưa chắc dám nói ra những lời này.  

Nhưng Lâm Nhất lại nói rất hùng hồn, in sâu vào lòng mỗi người.  

Đám người Chương Viễn đứng bên cạnh đều choáng váng, đầu óc như nổ tung. Lúc nãy hắn ta cũng hãi hùng khiếp vía, không còn can đảm khi đối mặt với khí thế mạnh mẽ của Cơ Vô Dạ.  

Mấy tên đệ tử Quỷ Viêm Tông do Diêm Không cầm đầu lại tỏ ra rất thích thú. Đây là chuyện thú vị khó gặp, không phải ai cũng dám nói ra những lời này trước mặt Cơ Vô Dạ.  

Bên phía Càn Vân Tông, Bạch Lê Hiên ngạc nhiên nhìn Lâm Nhất, vẻ khó hiểu thoáng qua trong mắt.  

Tạ Vân Kiều lên tiếng: “Người này đã chết rồi, để xem Cơ Vô Dạ sẽ chọn giết hắn theo cách nào, đáng tiếc là không có cơ hội đánh nhau với hắn”.  

“Tiểu tử này muốn chết đây mà, người ta tránh còn không kịp, thế mà hắn lại cố ý xuất hiện trước mặt Cơ Vô Dạ, không biết chữ ‘chết’ viết như thế nào à?”  

“Chắc là hắn bị lừa đá vào đầu!” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK