Nghĩ lại đúng là tự hào, Lạc Phong vuốt râu, trên mặt lộ ra nét cười.
“Ha ha ha, đứng nhất, đứng nhất, đứng nhất!”
Lý Vô Ưu siết chặt nắm đấm, cười vô cùng vui vẻ. Thời khắc này, hắn ta thật sự thấy vui cho Lâm Nhất.
Hân Nghiên không nói gì, chỉ là trong mắt có tia sáng lấp lánh, nước mắt rưng rưng.
Thiếu niên này là khi xưa cô đã đích thân đào được ở cánh đồng tuyết Mạc Bắc. Hắn lẻ loi một mình cầm kiếm vào Đế Đô, nghĩ lại những khó khăn mà hắn gặp phải trong lúc khảo hạch.
Trong rừng rậm u ám bị đánh lén, ở Kiếm Các bị khiêu khích.
Sau khi đại ca chết, hắn mang theo lời hứa, một mình một kiếm chặn thiên quân vạn mã của đại hoàng tử trong gió tuyết ở Đế Đô.
Một đường đi đến đây, hắn thật sự quá gian nan.
Gánh vác bao nhiêu áp lực người ngoài không thấy, biết bao cay đắng mà người khác không biết được.
Nhưng chung quy hắn đã đi đến cuối cùng, đứng trên đỉnh cao của Đại Tần đế quốc.
“Phát tài rồi!”.
Trong đám đông, thanh niên nào đấy đội mũ, cầm theo bầu rượu, lộ ra nụ cười nhẹ nhàng. Nghĩ tới số tiền mình cược cho quán quân ở lầu Nhàn Vân, tính ra không biết phải nhân lên bao nhiêu lần.
Có người vui vẻ, có người buồn.
Từ khi Lâm Nhất phóng ra kiếm ý Tiên Thiên, Văn Ngạn Bác của Hỗn Nguyên Tông không còn cười được nữa, gương mặt vô cùng cứng nhắc.
Đám người của Vân Tiêu Kiếm Các có thể nói là hận Lâm Nhất thấu xương, hi vọng Lâm Nhất chết dưới tay Tần Vũ nhất, bây giờ sắc mặt vô cùng khó coi.
Đám người của Huyền Thiên Tông thì đều im lặng, không nói tiếng nào, vẻ mặt sa sầm.
Trên ngai vàng Tử Thanh, từ đầu tới cuối Tần vương không lên tiếng, vẻ mặt nặng nề nhắm mắt lại, không ai biết ông ta đang nghĩ gì.
Ngược lại, công chúa Phượng Hoa ở bên cạnh thì ánh mắt lóe lên tia sáng khác lạ, hình như là cười rồi.
Chỉ là gương mặt đẹp tuyệt sắc của nàng ta giấu dưới mạng che mặt, không thể nhìn thấy toàn bộ diện mạo.
Đến đây, tất cả thứ hạng của Long Môn tranh tài đã được xác định.
Người đứng đầu là Lâm Nhất!
Còn những người khác dường như đều không quan trọng nữa, ánh mắt mọi người đều dồn về phía Lâm Nhất.
“Đứng nhất? Không, Tần Vũ ta mới là người đứng nhất cuối cùng!”
Tần Vũ chật vật đứng dậy, gương mặt dữ tợn. Sau khi nghe kết quả trọng tài tuyên bố, trong mắt hắn ta hiện lên vẻ điên cuồng.
“Tần hoàng tử, kết quả đã định…”
“Cút!”
Trọng tài nhíu mày, muốn ngăn cản Tần Vũ, nhưng nhìn thấy sự thù hận điên cuồng trong hai mắt hắn ta thì vô cùng hoảng sợ.
Nếu còn không tránh ra, e rằng người này sẽ ra tay với mình mất.
Cản hay là không cản?
Với trạng thái hiện tại của Tần Vũ, chỉ sợ ra tay nặng chút là sẽ lấy mạng hắn ta.
Trọng tài vô cùng bất đắc dĩ, lui ra nhường đường.
Vù!