Keng!
Nhưng khi hắn ta còn chưa nói xong thì một luồng kiếm quang đã lao đến như tia lửa điện. Tào Hưu đang ngùn ngụt sát ý, còn chưa kịp đánh ra át chủ bài thì đã bị nổ thành hai nửa, không rên nổi một tiếng.
Hắn ta hệt như một tấm ván gỗ bị nổ ra từ giữa.
Hai chân Bạch Ngọc Thần nhũn ra, môi run run, hắn thấy được, một kiếm kia chính là kiếm đã buộc Giang Dật phải nhận thua.
Bá Kiếm, Bôn Lôi Trảm Điện!
Ầm ầm!
Đến giờ khắc này, kiếm ý diễn hóa thành tiếng sấm mới bắt đầu vang vọng khắp trời đất, nhưng người nọ đã sớm chết.
Người ở khắp các vị trí trên vùng đồi núi này đều đổ dồn ánh mắt về phía thiếu niên áo xanh kia, tay phải hắn cầm kiếm, chậm rãi bước về phía Bạch Ngọc Thần – người cuối cùng còn sống sót.
Giống như khi mới bắt đầu hình thức Địa Ngục, hắn một thân một kiếm, xông về phía bốn người đang cười nhạo mình.
Một lòng hướng kiếm, quyết tiến không lùi!
Uỳnh ầm ầm!
Âm thanh như sấm rền được tiến hoá bởi kiếm ý kia réo rắt oai nghiêm, đinh tai nhức óc. Tiên Thiên kiếm ý gần đạt đến đại thành, mênh mông vô biên lay động cả gió mây trên bầu trời.
Trong hàng ghế khán đài, có vô số ánh mắt ngập vẻ kinh hoàng tột độ khi nhìn về phía người thiếu niên áo xanh kia.
Chết rồi!
Tào Hưu được thư viện Bạch ngọc coi như vương bài, hai lần đại chiến đều không nỡ phái ra cứ như vậy chết tức tưởi trong tay Lâm Nhất chỉ bằng một kiếm.
Lại là một kiếm đó, một chiêu Bôn Lôi Trảm Điện khi đánh lui Giang Dật đã khiến tất cả mọi người nhận thức được phong thái của nó.
Loại phong thái đó khiến Giang Dật của Càn Vân Tông bị ép phải nhận thua.
Nhưng xét cho cùng mọi người vẫn coi nhẹ một kiếm kia rồi, đợi cho đến khi hắn thực sự đánh lên người Tào Hưu thì mới biết được kiếm này kh ủng bố đến mức nào.
Kiếm pháp ở mức độ này khiến không ít kẻ mạnh của thành U Châu ngồi quanh đây phải nhìn nhau sửng sốt. Theo sự hiểu biết của bọn họ, một kiếm này với tu vi cảnh giới Âm Huyền thì hầu như không thể tế ra được.
Quả thực là quá mức kh ủng bố và trái với lẽ thường, khiến cho bọn họ không thể không nảy sinh nghi ngờ.
Nhưng có nghi ngờ hơn nữa thì cũng không thể thay đổi được sự thật là thư viện Bạch Ngọc đã thua không còn manh giáp.
Lâm Nhất đầu tiên hạ gục La Thâm, một kiếm chém luôn cánh tay phải của hắn ta, một kiếm nữa chém tiếp tay trái, một kiếm cuối cùng đầu rơi xuống đất. Mà sau đó trong lúc nguy hiểm cận kề lại vung ra chín chín tám mươi mốt kiếm, đánh bật lại hết ám khí của Trần Vũ, rồi một kiếm chém chết hắn ta, dứt khoát cho hắn ta tan thành tro bụi.
Mà Tào Hưu kia lại là kẻ tức tưởi nhất, rõ ràng vẫn còn sức chiến đấu. Muốn kết hợp với Bạch Ngọc Thần, mỗi người tế ra con át chủ bài của mình để gi ết chết Lâm Nhất.
Nhưng lại hoàn toàn không thể ngờ được, còn chưa kịp bắt đầu ra tay thì đã bị một kiếm chém thành hai mảnh. Tức tưởi biết bao, không thể dùng ngôn từ để hình dung được.