Ầm ầm!
Khoảnh khắc hai kiếm va vào nhau, chân nguyên sôi trào như núi lửa, Bạch Ngọc Thần không kịp đề phòng nên bị một kiếm này đánh bay, cảm giác đau đớn từ lòng bàn tay lan ra, thoáng thấy máu tươi rỉ ra ngoài.
“Việc này… sao có thể chứ?”
Bạch Ngọc Thần cực kỳ hoảng sợ, tu vi của đối phương mới chỉ là Âm Huyền viên mãn, vậy mà chân nguyên còn mạnh mẽ hơn so với hắn, cộng thêm kiếm ý Tiên Thiên tiếp cận đại thành, hai thứ này hỗ trợ cho nhau, cũng là một kiếm thế nhưng uy lực lại chênh lệch lớn như vậy.
Lâm Nhất vẫn bình thản sau khi đẩy lui Bạch Ngọc Thần, hắn lập tức trở tay đâm một kiếm ra ngoài, mũi kiếm phát ra tia sáng màu bạc chói mắt, giống như một ngôi sao, duệ khí sắc bén và ác liệt cũng tuôn trào từ mũi kiếm.
“Đáng giận!”
Dường như cảm nhận được một kiếm kia, Tào Hưu mắng một tiếng rồi vội lách người né tránh.
Ù ù!
Tiếng gió vút qua, trong mắt Trần Vũ léo lên tia âm u, hắn ta giang hai tay ra, cầm lấy quạt xếp tấn công Lâm Nhất từ phía sau lưng.
Thân thể Lâm Nhất tựa như cánh bướm, lay động theo cơn gió, hắn khéo léo xoay người, cổ tay run lên dữ dội, ống tay áo màu xanh bồng bềnh như mây, trong mây, một luồng kiếm quang màu bạc phá không mà đi, hung hăng bổ xuống.
Trần Vũ còn ở giữa không trung, chưa kịp ra tay thì đã bị Lâm Nhất dùng một kiếm này áp chế.
Sắc mặt hắn ta sầm xuống, ngón tay kết ấn, linh văn trên quạt xếp màu tím lóe lên lôi quang rực rỡ, như một bức tranh từ từ mở ra, hòng ngăn trở một kiếm này.
Nhưng hiển nhiên, hắn ta đã nghĩ quá nhiều.
Sắc mặt Lâm Nhất lạnh lùng, kiếm của hắn hệt như cơn gió lạnh trong ngày thu, cuốn bay lá rụng, thổi tan sắc thu đầy trời, chỉ còn lại khí lạnh hệt như tuyết trắng mịt mù vô biên.
Thình thịch!
Trong một nhịp thở, kiếm thế âm u và lạnh lẽo kia ào ào trút xuống Trần Vũ.
Đập vào mắt là kiếm ý trắng xóa như tuyết, Trần Vũ cắn chặt răng vung vẩy quạt xếp trong tay, điên cuồng lui về sau.
Sau khi hắn ta lui được mười bước, kiếm trong tay Lâm Nhất đột nhiên tăng lực, trực tiếp chém bay hắn.
Ầm!
Đúng lúc này, hội trường bỗng rung lắc dữ dội. Đó chính là La Thâm, tay kiếm khách hung tàn lưng đeo cự kiếm. Hắn muốn ra tay.
Kiếm của hắn hệt như núi cao, nặng nề nện xuống đất.
Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều người bất giác thay đổi sắc mặt. Bởi kiếm pháp của người kia quá mức quái đản, nếu tiếp không nổi kiếm thứ nhất của hắn ta thì chắc chắn sẽ phải thua. Mục Tuyết của Thiên Kiếm Tông vốn đã bại một cách thê thảm như vậy đấy!
Mắt thấy La Thâm mang theo thanh cự kiếm khổng lồ kia nhảy vọt lên, Lâm Nhất đang giao đấu đột nhiên xoay người…
XÍU...UU!!