Trong thành, cửa sổ của tất cả các tòa nhà, lầu gác đều đầy ắp người, bọn họ ngóng nhìn đám yêu thú phi cầm đang bay về phương xa với ánh mắt tràn đầy hâm mộ.
Dù sao thì nhìn từ góc độ nào cũng thế, có được một con yêu thú phi cầm cảnh giới Âm Dương quả thật là chuyện rất đáng tự hào.
Trong bầy yêu thú trên trời, họ đang ngồi ngay ngắn trên lưng yêu thú, cúi đầu nhìn xuống mặt đất. Nhìn thấy đám người dưới mặt đất ngẩng đầu nhìn lên, họ cười nhếch mép, trong mắt lộ ra vẻ đắc ý.
Họ rất ăn ý, đồng loạt vỗ lưng yêu thú mình đang ngồi, cố ý giảm tốc độ.
Có được một con yêu thú phi hành tượng trưng cho thực lực và thân phận, sẽ không ai bằng lòng bỏ qua cơ hội này xuất hiện trước mặt mọi người. Ở nơi hoang vu sẽ không ai có ý tưởng này, nhưng đến thành trì đông người, đặc biệt là thành trì lớn như thành Thiên Lăng, họ đương nhiên phải khoe khoang một phen.
“Thành Thiên Lăng, ta nghe nói hình như các tân tú của thành trì này đều bị giết chết bởi cùng một người?”
Trong bầy yêu thú phi hành, một thanh niên áo tím ngồi trên lưng một con Thiết Giác Điêu dẫn đầu. Hắn ta là tân tú của Tử Lôi Tông, tên là Mộc Hàn, đang cùng các nhân tài kiệt xuất thành Lôi Châu chạy đến sau khi Lâm Nhất đi.
Hắn ta đã toả sáng rực rỡ trong trận quyết chiến cuối cùng, thực lực khá mạnh, nhiều lần chém giết đột phá tại chỗ, thu hoạch cực lớn.
Con Thiết Giác Điêu cảnh giới Âm Dương đại thành này bị hắn ta mạnh mẽ áp đảo, chỉ sau mười chiêu đã dễ dàng thu phục nó. Sau khi nghỉ ngơi ở thành Mộ Kiếm, hắn ta đang trên đường trở về tông, có thể nói là phong thái ngời ngời.
“Hì hì, Mộc huynh đúng là hiểu sâu biết rộng. Vốn dĩ thành Thiên Lăng có thất đại tân tú, nhưng tất cả họ đều đã bị công tử Táng Hoa Lâm Nhất làm thịt rồi”.
“Lâm Nhất cũng được coi là một cao thủ. Trước khi chúng ta đi, hắn từng có chiến tích giết chết mười con yêu thú Bán Bộ Thiên Phách bằng một chiêu kiếm, khá lợi hại”.
“Đúng vậy, thậm chí đến cả Hám Thiên Ma Viên cấp bậc bá chủ cũng chết trong tay hắn”.
Có thể nhìn ra được những người đi cùng đều rất khách sáo với Mộc Hàn. Dù sao hắn ta cũng xuất thân từ thế lực cấp bậc bá chủ Tử Lôi Tông, bản thân có thiên phú bất phàm, thực lực lại mạnh, kết bạn với hắn ta không có hại.
Mộc Hàn cười khẩy: “Giết chết Hám Thiên Ma Viên? Chắc là nói phét đấy, chuyện gì không được tận mắt chứng kiến không thể coi là thật. Về phần giết chết thất tú Thiên Lăng càng không là gì cả, đó chỉ là một đám ếch ngồi đáy giếng thôi”.
“Đúng vậy, ta nghe nói là nhờ thơm lây Tần Dương của Huyền Dương Điện. Tần Dương là yêu nghiệt tuyệt đỉnh, hắn ta đánh Hám Thiên Ma Viên trọng thương sau đó bị tiểu tử kia nhặt của hời”.
“Ta cũng đã nghe nói về việc này. Nếu không phải do Tần Dương rộng lượng, không muốn ra tay với hậu bối thì đã đánh cho tên công tử Táng Hoa gì đó tàn phế từ lâu rồi”.
Hầu hết mọi người nghe vậy đều hùa theo cười mỉa, chỉ có số ít người từng được chứng kiến phong thái của Lâm Nhất cười gượng vài tiếng, nhưng cũng không phản bác.
Rầm! Rầm! Rầm!
Bỗng nhiên, yêu thú phi hành của họ run rẩy kịch liệt, lắc lư giữa không trung, trông có vẻ sợ hãi và lo lắng.
Các nhân tài kiệt xuất trên lưng yêu thú lập tức biến sắc mặt, đồng loạt ra tay kiểm soát yêu thú của mình.
Nhưng dù họ có trấn áp thế nào, bầy yêu thú phi hành này vẫn cứ sợ hãi, hoảng loạn, không ngừng kêu và liều mạng giãy giụa.
“Có chuyện gì thế?”
“Lũ súc vật này bị sao vậy, cả đám đều không nghe sai khiến”.
“Mộc huynh, huynh mau nhìn kìa!”