Nghĩ đến cuộc chiến đồng minh hai tháng sau, trong đôi mắt long lanh ánh nước của Hân Nghiên lộ ra chút lo lắng.
Hân Tuyệt cười khẽ nói: “Chẳng lẽ không tham gia cuộc chiến đồng minh, mười người đứng đầu bảng Nhân sẽ không đối phó với hắn sao? Những người khác chắc chắn sẽ ra tay với hắn, ở cái thế giới đầy ganh đua này, người người muốn tranh, nếu như ngươi không tranh thì cũng sẽ có người ép ngươi phải đi tranh”.
Không sai, tránh được cuộc chiến đồng minh lần này thì sao.
Võ đạo tu luyện, không tiến không lùi, nếu ngươi không tranh, thì vận mệnh của ngươi chính là bàn đạp cho người khác.
Tâm tư Lâm Nhất đơn thuần, nhưng lại nhìn thấy rất rõ điều này.
Đã ở Lăng Tiêu Kiếm Các, tranh hay không tranh cũng không phải do bản thân quyết định. Nếu đã như vậy, còn không bằng hiên ngang đón nhận, dốc sức đánh cược một phen.
Đến Bạch Lê Hiên còn không sợ thì đám người này làm sao mà khiến hắn phải e dè chứ?
Không thể nào!
Đợi khi hắn trở về chỗ ở, nhìn thấy một người đang đứng trêu chọc Huyết Long Mã.
Huyết Long Mã dẹt miệng ra cười phì phì không ngớt, nhe hết cả hai hàm răng trắng to như miếng gỗ, bản tính ngốc nghếch lộ ra bằng hết.
Lâm Nhất nhìn thấy người nọ, ánh mắt bỗng sáng lên.
Thiếu niên đó tóc dài bay bay, tựa như một viên ngọc thô đẹp tuyệt trần, khắp người từ trên xuống dưới lấp lánh như đang phát sáng, trông vô cùng chói mắt.
Nhìn kỹ lại, cách ăn mặc mộc mạc không hề hoa mỹ, chỉ là gương mặt hàm chứa ý cười nhẹ nhàng, yên lặng đứng ở nơi đó.
“Vô Ưu, xuất quan lúc nào vậy”.
Thiếu niên với nụ cười vô tâm vô phế, chính là Lý Vô Ưu từng lập thời thề nếu không đột phá Huyền quan thì sẽ quyết không ra ngoài.
Lý Vô Ưu nhìn thấy Lâm Nhất bỗng nhiên vui mừng không thôi, chạy nhanh về phía hắn cười nói: “He he, nghe thấy tiếng chuông liền xuất quan rồi, ta cũng mãi mới biết được, đợi các sư huynh của Lạc Già Sơn đều trở về hết rồi thì mới biết, Phượng Linh Vân Tiêu này kêu lên vì đại ca huynh đó”.
“Xuất quan đúng lúc lắm”.
Lâm Nhất kể lại hết một lượt chuyện về cuộc chiến đồng minh cùng với hoàn cảnh của Lạc Già Sơn.
“Sư tỷ Hân Nghiên đối xử với hai chúng ta tốt như thế, chuyện cuộc chiến đồng minh đương nhiên không thể từ chối”.
Lý Vô Ưu không hề do dự bèn gật đầu đồng ý, quyết định tham gia cuộc chiến đồng minh.
“Cuộc chiến đồng minh, có thể giết người đó”.
Lâm Nhất cất lời nhắc nhở.
“Ca, huynh sợ không?”, Lý Vô Ưu cười hi hi hỏi, dường như quay trở lại lúc hai người cùng nhau đồng sinh cộng tử trong khu rừng rậm u ám.
Lâm Nhất chẳng đáp mà cười, rồi khẽ nói: “Lần này ta có thu hoạch lớn, lấy được không ít Linh ngọc nhị phẩm, nếu ngươi cần thì cứ nói thẳng với ta”.
Hai mắt Lý Vô Ưu sáng rực, rồi lập tức lắc đầu nói: “Ta từ nhỏ đến lớn gần như chưa từng đụng vào đan dược. Sau khi đạt cảnh giới Huyền Võ, cho dù chỉ là một viên Đại Huyền Đan bình thường với ta mà nói cũng là đan dược cực phẩm, Linh ngọc nhị phẩm dùng cho ta thì quá lãng phí”.
Lời nói vừa dứt, hắn quay người nhảy lên lưng ngựa.