Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1001:





Tư Mộ Hàn thấy nhóc con chạy thoát rồi, bèn thu tay về, xoay qua nhìn mẹ của nhóc con đang đứng một bên quan sát từ nãy giờ.





Nguyễn Tri Hạ thấy Tư Mộ Hàn nhìn cô, liền cười cười nói: “Tý nữa là ăn được rồi.”





Tư Mộ Hàn nhếch miệng cười ẩn chứa hàm ý gì đó cô không rõ.





Từ lúc vào nhà đến giờ, trong mắt Nguyễn Tri Hạ chỉ có Tư Hạ, nên cũng không để ý đến anh.





Nguyễn Tri Hạ có chút tò mò với nụ cười vừa rồi của anh.





Vốn dĩ cô muốn lên tiếng hỏi, nhưng vì hôm nay có Tư Hạ ở đây, nên cô tập trung chuẩn bị cơm trước đã.





Đến giờ ăn cơm, Tư Hạ tự vào bếp lấy chén của mình.





Hành động đó của Tư Hạ khiến cho Nguyễn Tri Hạ giật mình, Tư Hạ vào lấy chén của mình trước, rồi sau đó Tư Mộ Hàn cũng đi theo phía sau vào lấy chén.





Cậu chủ Tư ở chỗ cô không những phải tự mình rót nước, mà còn tự đi lấy chén…





Nguyễn Tri Hạ cảm thấy có chút chột dạ.





Cô đã hoàn toàn không còn nhớ đến Tư Mộ Hàn của trước đây giúp cô rửa chén mỗi khi ăn xong.





Trong lúc ăn cơm, trên bàn ăn chỉ có mỗi Tư Hạ ríu ra ríu rít nói không ngừng, Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ cũng chỉ thỉnh thoảng nói vài câu.





Chỉ là sau khi cơm nước xong, đột nhiên trời mưa lớn.





Cơn mưa đột xuất và hơi lớn, tạt vào ô kính vang lên tiếng khá lớn.





Tư Hạ ngồi bên cửa sổ, nhìn hạt mưa ở phía bên kia lớp kính, cô bé xoay đầu nói với Tư Mộ Hàn: “Trời mưa rồi.”





Tư Mộ Hàn không phản ứng.





Tư Hạ không cam lòng bèn lặp lại với giọng cao hơn: “Tư Ớt Xanh, trời mưa rồi!”





Giọng điệu của Tư Mộ Hàn có bớt đi chút lạnh nhạt, nhưng thay vào đó là có chút bất lực: “Nghe thấy rồi.”





Vì sao trẻ nhỏ luôn ríu ra ríu rít cái miệng nói không ngưng?





Tư Hạ nghe được đáp lại của Tư Mộ Hàn, cô bé cảm thấy mãn nguyện rồi chạy vào bếp.





Tư Mộ Hàn nhìn theo bóng dáng vừa đi vừa nhảy của cô bé, chân mày anh khẽ nhíu lại…





Tâm tư của trẻ nhỏ đúng là kỳ lạ, chỉ chuyện cỏn con vậy mà có thể vui mừng đến như vậy.





Nguyễn Tri Hạ cũng vừa thu dọn xong bếp bước ra, nhìn thấy Tư Mộ Hàn đang đứng bên cửa sổ nhìn mưa.





Cô thấy bên ngoài cửa sổ mưa lớn quá, theo bản năng cô lên tiếng nói: “Mưa cũng lớn đó, mà giờ cũng trễ rồi, hay tối nay ngủ lại đây đi.”





Giọng điệu của cô không phải là thương lượng, mà là giọng điệu quan tâm thân thiết và cực kỳ tự nhiên.





Tư Mộ Hàn quay sang nhìn cô, Nguyễn Tri Hạ cũng phát hiện hình như lời nói của mình có vẻ như dễ khiến người khác hiểu lầm, cô cắn môi ngại ngùng lên tiếng giải thích: “Ở chỗ em có nhiều phòng, không thì em có thể ngủ chung với Tư Hạ, phòng lớn để anh ngủ.”





Tư Mộ Hàn thu hồi tầm nhìn, lạnh lùng lên tiếng: “Không cần.”





Phản ứng từ chối của Tư Mộ Hàn rất rõ ràng và quả quyết, Nguyễn Tri Hạ cũng không tiện nói thêm gì nữa.





Nguyễn Tri Hạ đưa Tư Mộ Hàn và Tư Hạ đi xuống lầu đón xe, ra khỏi tòa nhà, vừa đặt chân xuống mặt đất mới phát hiện ra nước đã ngập đến mắt cá chân.





Nguyễn Tri Hạ mang dép lê ra cửa, nên vừa bước xuống nước ngập lên, cả bàn chân cô bị ngập hẳn trong nước.





Cô liền rút chân về, xoay qua nhìn Tư Mộ Hàn: “Mưa lớn quá, về lúc này không an toàn.”





Tư Hạ đứng ở bên cạnh tỏ vẻ kinh ngạc: “Quá! Mưa lớn quá trời!”





Tư Mộ Hàn nhìn ra bên ngoài, mưa có vẻ như rất lớn, anh khẽ nhíu mày không nói gì.





Anh không lên tiếng, Nguyễn Tri Hạ coi như anh đã đồng ý .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK