Động tác của cả nhóm người rất nhanh , chỉ một chốc lát sau đã đi vào trong thành phố. Sau đó , bọn họ dừng lại trước cửa một nhà hàng nhìn có vẻ bình thường không có gì đáng chú ý. Dương Minh Hạo đứng ở ngoài nhìn một lúc lâu rồi mới dẫn Dương Thừa Húc và Trần Mộc Châu đi vào , xem ra có vẻ không giống tới đây để ăn cơm.
Người đàn ông đi theo sau giám sát bọn họ cũng bắt đầu nghiêm túc hẳn lên , đang chuẩn bị gọi điện thoại về cho trụ sở chính thì đằng sau anh ta đột nhiên xuất hiện hai người khác , động tác lưu loát đánh anh ta ngất xỉu. Sau đó , anh ta bị mang tới con hẻm nhỏ cách đó không xa , ném lại đó xong thì cũng chẳng ai quan tâm đến nữa.
Sau khi ba người bọn họ đi vào thì chọn bừa một cái bàn gần cửa sổ để ngồi xuống , đợi một lúc sau không thấy có người đi vào theo , sắc mặt Dương Minh Hạo mới dần dần thả lỏng ra. Thay vào đó , trên mặt ông ta là vẻ vui mừng không thể kiềm chế được , ông ta nhanh chóng dẫn hai người kia tới một khách sạn ở trung tâm chợ.
Nơi này chính là khách sạn lớn nhất của thị trấn Colmar , bình thường đừng nói là đi vào , cho dù có tới đây ngắm một chút thôi đối với ba người bọn họ cũng là hi vọng xa vời. Đi theo sau lưng nhân viên phục vụ , ba người bọn họ nhanh chóng được dẫn tới một phòng VIP đã được đặt trước.
Nhân viên phục vụ gõ cửa một cái , sau khi nhận được sự cho phép của người ở bên trong bèn dẫn cả ba người vào phòng , để bọn họ dừng lại ở ngay cửa rồi quay ra ngoài.
“Ông Hạo quả nhiên là một người rất đúng giờ. Lần này tôi tới đây là để thực hiện lời hứa mà chúng ta đã đồng ý với nhau lúc trước. Ông có nguyện vọng gì không?”
Trong phòng VIP chỉ có hai người đàn ông , một người có vóc dáng cao lớn khôi ngô đứng ở trong góc hẳn là vệ sĩ , còn một người thanh niên mặc quần áo sang trọng quý giá có gương mặt thanh tú trước mắt này hẳn là người chủ nhân mà lần này bọn họ muốn gặp.
Trần Mộc Châu lén quan sát người đó một lát xong nhanh chóng cúi đầu xuống , đi theo sau lưng Dương Minh Hạo , ngồi xuống bên cạnh Dương Thừa Húc.
“Tôi muốn báo thù , tôi muốn gặp Abel! Hẳn là hiện tại các người cũng đang đối phó với Nguyễn Kiến Định đúng không? Đứa cháu trai mà công tước Otto thích nhất thế nào , có phải là rất khó đối phó không hả?” Dương Minh Hạo cười lạnh một tiếng. Nguyện vọng ư , bây giờ ông ta làm gì còn nguyện vọng gì nữa chứ. Mọi chuyện đã đến nước này , so với việc cả đời bị người khác giám sát , thì không bằng ông ta cứ vùng dậy phản kháng , xử lý sạch đám người muốn giám thị mình cho xong! Tự do , tiền bạc , và quyền lực , ông ta muốn tất cả!”
“Chuyện này tôi không thể tự ý quyết định được , tôi cần phải hỏi qua ông chủ rồi mới có thể cho ông một câu trả lời chắc chắn.” Người đàn ông không từ chối Dương Minh Hạo ngay lập tức. Ngược lại , anh ta hơi nghiêng đầu , suy tính cẩn thận về vấn đề này một chút , sau đó nhẹ nhàng cười với ông ta , nói.
“Có thể , chỉ có điều cơ hội để tôi có thể ra ngoài được không có nhiều. Nếu bị lỡ mất lần này thì có lẽ lần sau sẽ không thể ra được nữa. Nếu cậu muốn liên lạc với người đó thì phải nhanh chóng lên. Tôi hi vọng có thể giải quyết hết mọi chuyện trong ngày hôm nay trước khi trời tối.”
Thời gian cấp bách , ai biết được ngoại trừ người đàn ông luôn tới giám sát họ hàng ngày ra , thì Nguyễn Kiến Định liệu có cho những người khác âm thầm quan sát bọn họ nữa hay không.
“Vậy thì tôi xin phép tạm thời không thể tiếp ông được. Nửa tiếng nữa , chúng tôi sẽ đưa cho ông một câu trả lời chắc chắn.” Vừa mới nói dứt lời , người đàn ông trẻ kia đã lập tức đứng dậy , đi thẳng ra khỏi phòng VIP , chỉ để lại toàn những món ăn ngon lành được bày đầy trên bàn trong phòng.
Dựa theo cuộc sống trước kia của Trần Mộc Châu mà nói , những món ăn trước mặt cô ta bây giờ chỉ mới đạt tới tiêu chuẩn thấp nhất mà thôi. Nhưng tình hình bây giờ đã hoàn toàn khác , dường như đã qua nhiều đời rồi , cô ta đã quên mất những thứ đồ ăn này rốt cuộc có mùi vị gì , cuộc sống trước kia của mình hạnh phúc đến nhường nào.
Nhắm mắt lại , hít sâu một hơi , cô ta nhân lúc Dương Thừa Húc và Dương Minh Hạo còn đang nói chuyện với nhau đã len lén đưa tay ra , vụng trộm lấy một miếng bánh bích quy.
“Bố , con không muốn phải vất vả ngược xuôi nữa. Con cảm thấy một nơi như thế này rất tốt , tại sao chúng ta không thể sống thoải mái yên bình ở nơi này cả đời được chứ? Trước kia rõ ràng bố đã từng đồng ý với con rằng bố sẽ đi theo con , cùng con sống một cuộc sống bình thường cơ mà…”
Mặc dù anh ta không hề thích cuộc sống của mình bị người khác giám sát , thế nhưng cuộc sống bình yên như thế này cũng chính là mục tiêu mà anh ta luôn hướng tới. Bây giờ Dương Thừa Húc cảm thấy rất khó hiểu , tại sao bố của anh ta lại cứ phải khăng khăng muốn thoát khỏi nơi này vậy chứ?