Bên ngoài vang lên tiếng gọi của Kha Trật: “Phòng họp đã chuẩn bị xong rồi.”
Cố Tri Dân khẽ rũ mắt nhìn Thẩm Lệ: “Đi thôi.”
Lúc nói với Thẩm Lệ, vẻ mặt Cố Tri Dân lại trở nên dịu dàng.
Thẩm Lệ khẽ gật đầu, đứng dậy.
Cố Tri Dân nắm tay cô đi ra ngoài, Thẩm Lệ ngẩn người, muốn giãy ra, lúc nãy chỉ nói công bố quan hệ bạn thân từ nhỏ, đâu có nói sẽ công bố quan hệ yêu đương đâu.
Nhưng cô lại sợ mình giãy ra thì Cố Tri Dân sẽ giận.
Tuy bình thường cô rất bướng bỉnh trước mặt Cố Tri Dân, nhưng trên thực tế cô cũng hơi e sợ Cố Tri Dân nổi giận.
Lúc đi đến cửa, Cố Tri Dân bỗng buông tay ra, Thẩm Lệ cũng thở phào một hơi.
Cố Tri Dân nắm tay nắm cửa, nhưng lại không vặn mở mà xoay đầu nhìn Thẩm Lệ, cười như không cười mà nói: “Sợ gì chứ, anh có chừng mực.”
Trong phút chốc, Thẩm Lệ cảm thấy xấu hổ khi bị vạch trần.
Anh biết cô đang nghĩ gì.
Dường như cô nghe được Cố Tri Dân than thở một tiếng, lúc muốn ngẩng đầu nhìn kỹ đã nghe Cố Tri Dân nói: “Vẫn không tin anh.”
Thẩm Lệ ngẩn ra: “Gì cơ?”
Cố Tri Dân lại bắt đầu ngả ngớn, trêu ghẹo: “Anh nói hôm nay em đẹp vô cùng.”
“Xàm xí!” Thẩm Lệ đẩy anh ta ra một bên, tự mình vặn tay nắm, mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Thẩm Lệ đối mặt với hai cặp mắt.
Là Cố Mãn Mãn và Kha Trật.
Cố Mãn Mãn nhìn vào mắt Thẩm Lệ rồi lập tức nở nụ cười: “Chị tiểu Lệ, chị với tổng giám đốc Cố bàn bạc xong rồi à?!”
Kha Trật thu lại ánh mắt với vẻ mặt nghiêm túc.
Cả hai người đều vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Thẩm Lệ cảm thấy họ đã nghe thấy những gì cô và Cố Tri Dân vừa nói ở cửa.
Nghe thấy thì… nghe thấy thôi.
Cô nghĩ rằng ngày nào mình cũng thật xinh đẹp.
Thẩm Lệ nói: “Bàn bạc xong rồi.”
Cố Tri Dân bước đến, cốc vào đầu Cố Mãn Mãn: “Dùng giải pháp tốt nhất đi.”
Cố Mãn Mãn sờ sờ đầu: “Tổng giám đốc Cố, xin anh hãy tôn trọng nữ nhân viên chuyên nghiệp, ưu nhã một chút. Hành vi như cốc đầu người khác thế này, tôi nghĩ sau này anh đừng nên tái phạm nữa.”
“Ồ, giờ kiêu ngạo rồi, cốc đầu một cái cũng không được?” Cố Tri Dân xoè tay: “Trả tiền.”