Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 216:



“Anh ta làm sao lại đuổi cậu xuống xe?” Nguyễn Tri Hạ nói xong, liền lấy một tờ 200.000 đồng từ trong túi đưa cho cậu: “Sau này không có tiền thì tìm tôi với anh họ cậu, không được ra ngoài lừa người khác .”



Mặc dù việc đó cũng là một loại bản lĩnh, nhưng Tư Gia Thành còn quá nhỏ, quan niệm này không đúng, sau này lớn lên khó mà sữa chữa.



“Cảm ơn chị Tri Hạ.” Tư Gia Thành nhận tiền, cười híp mắt nói cảm ơn với cô.



Tri Hạ cũng cười với cậu, bản tính của đứa trẻ này cũng khá tốt.



“Được rồi, mau đến trường đi, hôm nay là ngày đầu tiên đến trường mà lại báo đến muộn cũng không được hay cho lắm.” Nguyễn Tri Hạ nói xong, lại giống như nghĩ đến chuyện gì đó dặn dò cậu ta: “Không nên gây chuyện.”



“Tôi gây chuyện lúc nào vậy?” Tư Gia Thành vẻ mặt bất mãn.



Cậu ta gây chuyện còn chưa đủ?



Nhưng Nguyễn Tri Hạ cũng không nhiều lời với cậu ta, chỉ khuyên cậu ta mau đi.



Tư Gia Thành nhét tiền vào trong túi của mình, sau đó nghiêm mặt, lại do dự mở miệng: “Tôi có câu này muốn nói với chị.”



“Nói cái gì?” Nguyễn Tri Hạ hiếm khi nhìn thấy Tư Gia Thành lộ ra vẻ mặt nghiêm túc như thế, cũng có chút ngạc nhiên đứng lên.



“Nếu như có thể, chị vẫn nên cố gắng ly hôn với anh họ tôi, anh ta không phải là người tốt.” Tư Gia Thành nói xong, lại bổ sung: “Tôi nói thật lòng đấy, không phải vì muốn chị làm bạn gái tôi mới nói như vậy đâu.”



Nếu như Tư Gia Thành không nói câu tiếp theo, Nguyễn Tri Hạ suýt chút nữa đã tin rồi.



Cô trừng mắt liếc Tư Gia Thành: “Trẻ con đừng nói linh tinh, nếu cậu không đi tôi sẽ gọi điện thoại cho anh họ cậu.”



“Được rồi, tôi đi trước.” Cậu ta đi được mấy bước lại nghiêm túc quay đầu về phía cô nói: “Tôi nói nghiêm túc đấy.”



Nguyễn Tri Hạ lấy điện thoại di động ra, cậu ta nhún vai, lập tức bỏ chạy không còn dấu vết.



Tư Gia Thành tính vẫn trẻ con, rất nhiều chuyện cậu ta không hiểu, nhưng có một điểm cậu ta nói không sai, Tư Mộ Hàn quả thực không phải người tốt đẹp gì.







Lúc Nguyễn Tri Hạ trở về lại gặp Nguyễn Hương Thảo.



Nguyễn Hương Thảo thấy Nguyễn Tri Hạ sắc mặt liền không tốt.



Nhưng, lúc cô ta nhìn quần áo trên người Nguyễn Tri Hạ, trong ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc.



Khoảng thời gian gần đây, Nguyễn Tri Hạ làm ở Nguyễn Thị, chỉ ăn mặc rất giản dị, không giống phu nhân một gia đình giàu có chút nào.



Hôm nay cô ta còn mặc bộ quần áo này, mặc dù thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, nhưng là thương hiệu sản xuất lớn, vải cắt và may đều là loại tốt nhất.



Ai mua quần áo cho cô ta? Tư Gia Thành?



Nguyễn Hương Thảo khoanh tay, hất cằm mắt liếc nhìn cô: “Nghe bố tôi nói, cô không thể khuyên giải lay động được Tư Mộ Hàn giúp Nguyễn Thị?”



“Đúng vậy, anh ấy đâu phải loại người tôi có thể khuyên giải lay động được như vậy, hay là cô đi thử xem?” Nguyễn Tri Hạ cuối tuần này bởi vì chuyện Tư Mộ Hàn, tâm trạng vẫn không tốt lắm, không có sức diễn kịch với Nguyễn Hương Thảo.



“Tôi đi thì tôi sẽ đi, cô nghĩ tôi không dám đi sao?” Nguyễn Hương Thảo hừ lạnh một tiếng, đắc chí rời đi.



Nguyễn Tri Hạ cảm thấy Thẩm Lệ nói một chút cũng không sai, Nguyễn Hương Thảo đúng là giai đoạn cuối của bệnh công chúa rồi, hết cách xoay chuyển.



Đầu tiên Nguyễn Hương Thảo muốn đi quyến – rũ “Tư Gia Thành”, sau đó thất bại, bây giờ lại muốn đi quyến – rũ “Tư Mộ Hàn”, mặc dù Nguyễn Tri Hạ biết hai người này là cùng một người, nhưng đối với Nguyễn Hương Thảo mà nói lại là hai người.



Cô ta thật sự cho rằng đàn ông trên thế giới này đều phải vây quanh cô ta?



Tự tin có thể làm khiến cho tất cả đàn ông đều bị sức hấp dẫn của cô ta thu phục?



Hết cách rồi.

Chương 217:

Nguyễn Tri Hạ cười nhạo một tiếng, muốn quyến -rũ “Tư Mộ Hàn”? E rằng Nguyễn Hương Thảo muốn gặp mặt anh ta cũng không được.



Truyền thông Thịnh Hải

Tư Mộ Hàn đến công ty, vừa mới bước vào phòng làm việc của mình, Cố Tri Dân phía sau liền theo vào.

“Nghe nói tối thứ bảy, cậu dặn ban đêm đưa cho cậu quần áo đi Kim Hải?” Cố Tri Dân cười gian xảo, một bộ dạng nhưnhìn thấu tất cả.

Anh ta không nhắc tới chuyện tối hôm thứ bảy còn đỡ, vừa nhắc tới, vẻ mặt Tư Mộ Hàn cũng theo đó mà trầm xuống.

“Nhàn rỗi quá?” Tư Mộ Hàn từ giữa một đống tài liệu ngẩng đầu lên.

Cố Tri Dân có dự cảm không lành: “Tàm tạm, tàm tạm…”

Gần đây lúc Tư Mộ Hàn bắt đầu đến công ty xử lý việc, anh ta là tổng giám đốc trên danh nghĩa cũng nhàn rỗi không ít.

Tư Mộ Hàn dự định không để ý đến anh ta nữa, anh mở máy tính ra, phía dưới hiện ra một cái tin.

Tiêu đề rất gây chú ý: [Người có ảnh hưởng lớn trong giới giải trí đêm hôm dắt hai cô gái vào câu lạc bộ cao cấp qua đêm…]

Tư Mộ Hàn di chuyển con chuột, nhấp vào tin này xem nội dung bên trong.

Anh đọc lướt qua mười dòng sau khi xem xong, nhếch môi nói: “Cậu nhanh quá cũng không tốt.”

“Cái gì vậy?” Cố Tri Dân vẻ mặt không hiểu tiến tới, liền thấy cái tiêu đề rất lớn, phía dưới còn chèn thêm ảnh, đúng là anh có dẫn theo hai cô gái ở Kim Hải trong ảnh.

Rõ ràng là buổi tối, nhưng tay săn ảnh chụp lén cũng khiến bức ảnh trở nên vô cùng rõ nét, hai cô gái kia mới mỗi người một bên đứng bên cạnh anh, theo góc chụp trong tấm ảnh, tư thế kia có thể nói là vô cùng thân mật.

“Mấy bài viết vớ vẩn, đây là sau hôm tối thứ bảy, tôi dẫn theo hai nhân viên Kim Hải ra ngoài giúp tôi cầm giúp một ít đồ, lúc đó một người trong đó cầm đồ không vững, tôi giúp cô ấy một chút!”

Cố Tri Dân tức giận đến mức muốn bùng nổ.

“À.” Tư Mộ Hàn cũng không nhắc nhở anh ta cái tin tức này có thể bị Thẩm Lệ nhìn thấy.

Lúc Cố Tri Dân chửi xong, đột nhiên nhớ tới việc này, chửi thể mấy câu, liền lấy điện thoại di dộng ra gọi cho Thẩm Lệ.

Thẩm Lệ đầu dây bên kia nhận điện thoại rất nhanh, trong lòng Cố Tri Dân vẫn có chút phấn khởi, Thẩm Lệ từ trước đến nay vẫn nhận điện thoại của anh ta nhanh như vậy.

Nhưng, vừa nghe điện thoại, Thẩm Lệ liền trực tiếp mắng một trận: “Đồ rác rưởi không biết xấu hổ, còn gọi cho tôi làm gì? Muốn khoe khoang người anh khỏe có thể chơi đùa với hai người sao? Chúc anh sớm ngày sức tàn mà chết! Cút xa một chút! Đừng… gọi cho tôi nữa, đồ ghê tởm!”

Nói xong, cô liền “rầm” một tiếng cúp điện thoại.

“ThẩmTiểu Lệ, em tiếp tục mắng à? Em cúp điện thoại anh xem là có bản lĩnh gì?” Cố Tri Dân có chút nóng nảy, Thẩm Lệ giống như không nghe điện thoại anh ta, nghe điện thoại cũng không có thái độ tốt, lần này nghe hình như là giận không ít.

Chỉ là, anh ta lại tiếp tục gọi, Thẩm Lệ cũng không nghe.

“Xin lỗi, thuê báo quý khách đang gọi hiện đang bận.”

“Xin lỗi, thuê báo quý khách đang gọi hiện đã tắt máy.”

“Xin lỗi, thuê báo quý khách đang gọi hiện không có tín hiệu.”

Cố Tri Dân: “…”

Lại chặn anh rồi?

Anh mất bao nhiêu sức lực, mới khiến cho Thẩm Lệ bỏ chặn anh, bây giờ vì một tin kia mà phá hỏng, anh lại bị cho vào danh sách đen rồi?

“A!”

Cố Tri Dân cũng không cười nhạo Tư Mộ Hàn nữa, đi ra ngoài dặn dò thư ký: “Bảo phòng PR tổ chức cuộc họp.”
Chương 218:



Nếu như để cho anh biết ai làm ra tin tức này, anh sẽ giết người đó.







Nguyễn Tri Hạ đột nhiên nhận được điện thoại của Thẩm Lệ.



Gần đây Thẩm Lệ ở bên ngoài làm tuyên truyền cho bộ phim mới, mỗi ngày đều rất mệt, hai người cũng không hay liên lạc lắm.



Thẩm Lệ đột nhiên liên lạc với cô, cô còn tưởng Thẩm Lệ đã về rồi.



Kết quả, cô vừa nghe điện thoại, liền nghe thấy giọng như phát điên của Thẩm Lệ: “Cố Tri Dân là một tên rác rưởi, đồ xấu xa, cầm – thú, lăng nhăng!”



Nguyễn Tri Hạ sờ sờ cái lỗ tai vừa bị chấn động đến tê dại của mình, vẻ mặt mịt mù: “Cố Tri Dân đã làm gì?”



“Cậu không thấy tin tức sao? Anh ta dẫn theo hai cô gái đi vào câu lạc bộ, cả một đêm không ra, tính tình anh ta như vậy, dẫn theo hai cô gái có thể làm gì chứ?”



Nguyễn Tri Hạ vừa nghe, vừa di chuyển con chuột mở mạng ra xem tin tức đứng đầu giới giải trí, quả nhiên thấy tấm ảnh Cố Tri Dân dẫn theo hai cô gái vào câu lạc bộ biển hiệu còn treo bên trên, độ hot vẫn đang không ngừng tăng vọt.



Nguyễn Tri Hạ cũng nhận ra, bức ảnh này là chụp ở Kim Hải, trong hình anh ta và hai cô gái kia thoạt nhìn tư thế rất thân mật.



Nguyễn Tri Hạ không tiếp xúc nhiều với Cố Tri Dân, không hiểu tính tình của anh ta.



Nhưng trên mạng có tin đồn, Cố Tri Dân là một playboy chính hiệu, thay bạn gái như thay quần áo, cả đống bạn gái scandal, nhưng chủ yếu đều là một đống hình vu vơ, chẳng có chút chính xác gì.



Cho nên, tới bây giờ, Cố Tri Dân cũng chỉ là có rất nhiều scandal, nhưng lại chưa từng thừa nhận ai là bạn gái chính quy của mình.



Nhưng bởi vì anh ta giúp Tư Mộ Hàn cùng nhau lừa Nguyễn Tri Hạ, lại vì quan hệ của anh ta với Thẩm Lệ rất phức tạp, Nguyễn Tri Hạ cũng chả có ấn tượng gì tốt với Cố Tri Dân.



Mặc dù như thế, Nguyễn Tri Hạ cũng chưa từng thấy Thẩm Lệ mắng Cố Tri Dân.



Cô nhìn xuống ảnh chụp, phân tích cẩn thận cho Thẩm Lệ nghe: “Tấm này là chụp ở cổng Kim Hải, còn chụp vào lúc đêm hôm khuya khoắt, việc này chứng minh có người đã sớm để mắt tới Cố Tri Dân, anh ta là cá sấu lớn trong ngành giải trí, truyền thông bình thường sẽ không dám tùy ý viết tin tức hay đắc tội anh ta đâu.”



“Cho dù là thế thì có thể chứng minh cái gì?” Giọng của Thẩm Lệ đã bình tĩnh trở lại: “Thật sự là anh ta dắt theo hai cô gái đi chơi với nhau cả đêm chưa về.”



Nguyễn Tri Hạ thấy Thẩm Lệ nói rất có lý.



Cô không biết giữa hai người này đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô biết, hai người này không bỏ được nhau.



Nếu không thì, mỗi lần gặp cô, Cố Tri Dân sẽ không đứng bên cạnh nghe ngóng tin tức của Thẩm Lệ, Thẩm Lệ cũng sẽ không bởi vì tin này mà gọi điện cho cô rồi mắng anh ta.







Tin của Cố Tri Dân vừa ra, một đám thích nhiều chuyện trên mạng lại trở nên sôi nổi.



Phong cách bình luận phía dưới Facebook của anh ta vô cùng quái lạ.



“Tổng giám đốc Cố của chúng ta đã chơi song phi ư?”



“Anh có bản lĩnh chơi thì thừa nhận một người bạn gái chính thức đi?”



“Không sợ bị bệnh à?”



“Boss Cố, làm sao để vào truyền thông Thịnh Hải?”



“Kỳ lạ, lần này lại không phải ngôi sao nữ ư?”



“Tất cả mọi người đều chạy tới đây xem trò vui à? Mấy chế quên mất chuyện nhà máy Nguyễn Thị à? Tiện thể dẫn theo chủ đề một tí nha: #Tấm màn đen ở nhà máy Nguyễn Thị #.”



Dưới bình luận này có rất nhiều trả lời.



“Tui thấy có lý á.”



“Cho nên, đại soái Cố luôn giúp người đội nồi chịu tội?”



“Nếu thật thế á, Nguyễn Thị đúng là quá hèn!”
Chương 219:



“Tổng giám đốc Cố thật đáng thương.”



“…”



Nguyễn Tri Hạ lướt xong những bình luận này, lại đi xem bảng chủ đề một chút, chủ đề liên quan tới tấm màn đen ở nhà máy Nguyễn Thị đã không còn ở đây.



Cô chụp ảnh màn hình bình luận gửi cho Thẩm Lệ, lại gửi thêm tin nhắn khuyên cô ấy: “Nếu nhưng cậu thật để ý, đừng ngại nghe Cố Tri Dân giải thích một chút.”



Mặc dù cô không hiểu Cố Tri Dân lắm, nhưng cô hiểu rõ Thẩm Lệ.



Thẩm Lệ lớn hơn cô hai tuổi, cô quen Thẩm Lệ từ lúc lên cấp ba, đến bây giờ đã sáu năm rồi.



Trong sáu năm này, con trai theo đuổi Thẩm Lệ nhiều như cá diếc sang sông, nhiều tới mức không đếm hết, trong đó không thiếu những người đàn ông chất lượng tốt, có gia cảnh tốt, thân sĩ chất lượng.



Nhưng Thẩm Lệ lại vững như kiềng ba chân, chưa từng bị người đàn ông nào làm rung động.



Trước kia, Nguyễn Tri Hạ không hiểu lắm, nhưng sau này thấy ánh mắt cô ấy nhìn Cố Tri Dân, dần dần hiểu ra.



“Nghe giải thích cái be*p ý, tên đàn ông cặn bã.” Mặc dù Thẩm Lệ vẫn mắng Cố Tri Dân, nhưng giọng điệu đã êm ái hơn nhiều.







Lúc tan việc, Thời Dũng lại tới đón Nguyễn Tri Hạ.



Tư Gia Thành cũng ở trên xe, có lẽ anh ta đi đón cậu bé trước, tiện đường nên tới đón cô.



“Chị Tri Hạ.” Tư Gia Thành nhìn thấy cô, chỉ kêu một tiếng, lại chui đầu vào trong cặp của mình, lật qua lật lại tìm gì đó.



Cậu vừa mở vở ra, vừa mở máy tính trên điện thoại, đang tính cái gì đấy.



“Nhóc đang làm gì đấy?” Nguyễn Tri Hạ có chút tò mò quay đầu lại xem, thì phát hiện cuốn vở cậu nhóc cầm là sách bài tập của học sinh cấp một.



Tư Gia Thành liền vội nhét vở vào cặp sách, thần thần bí bí lại gần, nói bên tai cô: “Chị đừng nói cho anh họ tôi.”



“Nói chuyện gì cho anh họ cậu?” Nguyễn Tri Hạ hỏi: “Cậu cầm sách bài tập cấp một làm gì?”



“Tôi kiếm tiền đó, tôi giúp bọn nhóc làm bài tập, một cuốn được hơn 330.000 đồng.”



“…” Còn có con đường kiếm tiền kiểu này à.



Nguyễn Tri Hạ tốn ba giây để tiếp thu tin này, cô hỏi: “Cậu rất thiếu tiền ư?”



“Anh họ cắt xén tiền tiêu vặt của tôi rồi, tôi cũng không có tiền đi chơi game.” Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Tư Gia Thành lại tràn đầy đau lòng.



Sau đó, cậu hơi nghi ngờ hỏi cô: “Rốt cuộc giữa chị và anh họ đã xảy ra chuyện gì? Mặc dù tôi biết hai người cãi nhau, nhưng tôi cũng không hiểu hai người có chuyện gì hết, với lại tôi luôn cảm thấy hình như anh họ rất thù hằn tôi. Mặc dù trước kia anh ấy có nghiêm khắc với tôi, nhưng cũng sẽ không trừ hết tiền tiêu vặt như thế.”



Ha ha, đây còn không phải vì Tư Gia Thành xuất hiện, làm rối loạn kế hoạch của Tư Mộ Hàn, vạch trần âm mưu của anh ta?



Nói đến thì cô còn phải cảm ơn Tư Gia Thành, nếu không thì tới bây giờ cô còn có thể bị lừa tới mức chẳng hay biết gì.



Nhưng mà, loại chuyện của người lớn như này, không cần nói cho cậu nhóc nghe.



Cô vỗ vai cậu nhóc: “Nếu thiếu tiền thật có thể tìm tôi…”



Tư Gia Thành xua tay, vẻ mặt ghét bỏ: “Chị còn chưa có kiếm được bao nhiêu.”



“…”



Nguyễn Tri Hạ liếc mắt nhìn một chồng sách bài tập thật dày trong cặp, khoảng chừng mười cuốn, nói cách khác thì, một ngày cậu nhóc có thể kiếm được hơn ba triệu đồng?



Nếu so sánh với nhau, thật sự cô không kiếm được nhiều như cậu.



“Học sinh cấp một bây giờ đều có nhiều tiền thế hả?” Giúp viết bài tập một lần là có thể cho hơn 300.000 đồng.
Chương 220:



Tư Gia Thành gật đầu: “Đằng sau trường của bọn tôi là trường cấp một quý tộc.”



Nguyễn Tri Hạ: “…”



Nghèo khổ hạn chế trí tưởng tượng của cô.







Vừa trở về, Tư Gia Thành đã chạy vào phòng của mình, bắt đầu kế hoạch kiếm tiền của cậu.



Nguyễn Tri Hạ trở về phòng viết bản thảo, đứa nhóc mới lớn như Tư Gia Thành đều có thể nghĩ ra cách kiếm nhiều tiền như thế thì cô cũng không thể vứt bỏ nghề chính của bản thân được.



Gần đây, cô đang viết một kịch bản huyền nghi, Thẩm Lệ đợi cô viết xong sẽ giúp cô liên hệ đạo diễn và công ty, xem xem có ai mua kịch bản của cô hay không.



Tóm lại, ở Nguyễn Thị không phải kế lâu dài.



Viết một lát thì cô không có linh cảm nữa, nên đứng dậy ra khỏi cửa phòng đi đi lại lại.



Không biết Tư Mộ Hàn đã trở về từ lúc nào, bây giờ anh ta đang nói chuyện với Cố Tri Dân trong phòng khách.



Nguyễn Tri Hạ không thích nghe lén người khác nói chuyện, xoay người tính trở về phòng lại không cẩn thận nghe được hai chữ “Nguyễn Thị”.



Cô lùi lại, lặng lẽ tới gần hơn, chỉ nghe thấy Cố Tri Dân tức giận nói: “Người nhà họ Nguyễn đều bị điên à? Lúc này không đi giải quyết rắc rối, lại đi mua chuộc truyền thông kéo tôi xuống nước, hòng dời đi sự chú ý của quần chúng, để cho tôi thành bia đỡ đạn của bọn họ! Đầu óc có lỗ à! Cậu đừng cản tôi, tôi muốn giết chết bọn họ!”



“À.” Tư Mộ Hàn thản nhiên lên tiếng, nói ra một câu đầy sâu kín: “Vợ của tôi cũng họ Nguyễn.”



“…” Chút cảm xúc kích động của Cố Tri Dân lập tức giảm không ít, anh ta hắng giọng nói: “Người nhà họ Nguyễn ngoại trừ Nguyễn Tri Hạ ra, đầu đều có lỗ.”



Tư Mộ Hàn không quan tâm đến Cố Tri Dân, anh ấy có dự cảm rồi quay người nhìn Nguyễn Tri Hạ, như muốn giữ chặt lại con người Nguyễn Tri Hạ đang muốn bỏ chạy kia.



Nguyễn Tri Hạ cứng đầu quay người muốn rời đi, thì bị Tư Mộ Hàn gọi lại: “Nguyễn Tri Hạ.”



Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn anh ấy, nụ cười cứng nhắc: “Mọi người cứ tiếp tục đi, tôi chỉ là đi ngang qua thôi.”



Cô ấy nói dứt lời, rồi đi ngang bên cạnh họ, đến phòng bếp để rót cốc nước.



Lúc đi ra, Tư Mộ Hàn và Cố Tri Dân không còn nói chuyện nữa.



Cố Tri Dân vừa nhìn thấy cô ấy liên cười ha ha, bộ dạng nịnh nọt: “Tri Hạ, Thẩm tiểu Lệ có gọi điện cho cô không?”



“Có.” Nguyễn Tri Hạ cầm cốc nước rồi người xuống chiếc ghế sofa trống đối diện với hai người họ.



Cố Tri Dân nghe cô ấy nói vậy, thoáng phát ánh mắt sáng hẳn lên.



Nhưng câu nói tiếp theo đây của Nguyễn Tri Hạ lại làm dập tắc ánh sáng trong đôi mắt của anh ta.



“Cô ấy nói với tôi rằng anh là tên cặn bã.” Khi Nguyễn Tri Hạ nói, cô cười híp mắt, bộ dạng cô khi đó chẳng có chút gì đả kích anh ta cả.



Nhưng Cố Tri Dân nghe xong thì lại để câu ấy lọt tai.



“Tôi bị oan, tôi chẳng làm chuyện gì đó với hai cô gái đó cả, ngay hôm đó tôi ở…” Đột nhiên anh ta ngừng nói, anh ta ngẩng đầu nhìn Tư Mộ Hàn, rồi lại im lặng.



Tư Mộ Hàn lại làm gì đó một cách bí mật, để Kim Hải và Thịnh Hải treo ở phía dưới tên anh ta, để anh ta không nói lung tung bất cứ điều gì.



“Ngày hôm đó tôi uống nhiều quá, rồi ở lại luôn Kim Hải, không hề qua đêm cùng với hai người con gái đó.”



“Anh tự đi giải thích với Tiểu Lệ đi.” Nguyễn Tri Hạ lạnh nhạt nói với Cố Tri Dân.



Cố Tri Dân cầu cứu: “Nhưng cô ấy không nghe điện thoại của tôi.”



“Anh có thể đi tìm cô ấy. Anh chắc chắn biết cô ấy ở đâu, nếu anh không giải thích được hiểu nhầm nhỏ như thế này, thế thì đừng làm phiền cô ấy nữa.” Nguyễn Tri Hạ định không nói nhiều, uống một ngụm nước, rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.



Tư Mộ Hàn chẳng nói gì từ đầu đến giờ, liền giơ tay lấy cốc nước trong tay cô ấy, uống luôn một ngụm.



“Cốc đó là tôi…” đã từng uống.
Chương 221:



Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy Tư Mộ Hàn vừa uống xong, thế là lại tuôn ra một tràng, nhưng đôi tai lại trở lên đỏ ửng.



Da mặt cô không dày như của Tư Mộ Hàn, hơn nữa ở đây còn đang có người ngoài nữa.



Nguyễn Tri Hạ không cần cốc nước đó nữa, quay luôn người chạy lên lầu.



Cố Tri Dân nhìn cô ấy bước lên lầu, rồi sau đó có vài lời nói với Tư Mộ Hàn: “Trước đây sao tôi không cảm thấy Nguyễn Tri Hạ nói chuyện lại sắc xảo như vậy chứ?”



Không cần đợi Tư Mộ Hàn đáp lại, anh ta tự nói với mình: “ Ngữ khí nói chuyện của cô ấy như vậy chắc sắp đuổi kịp cậu rồi.”



“Đừng nói nhảm nữa, đi tìm cô minh tinh kia của cậu đi.” Tư Mộ Hàn nói xong cũng quay người đi lên lầu.



Cố Tri Dân không nói gì: “Còn không để mình ăn cơm nữa?”



Tư Mộ Hàn mặt không chút cảm xúc rồi quay đầu lại nhìn anh ta: “Cút.”



Sáng hôm nay, anh ta ăn bát mì mà cảm thấy khổ sở,là vì Tư Gia Thành.



Kể từ khi Nguyễn Tri Hạ biết anh ta chính là Tư Mộ Hàn, chưa bao giờ cô vui vẻ với anh ta, chứ đừng nói là nấu cơm cho anh.



Anh còn không được ăn, Cố Tri Dân còn muốn ăn thêm cơm?



Cố Tri Dân không biết anh ta đã làm cho đại thiếu gia không vui ở điểm nào, nhưng bây giờ anh ta có chuyện gấp phải giải quyết, nên cũng không có thời gian để kì kèo chuyện này.



……



Tư Mộ Hàn vàotrong phòng thì nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đang ôm máy tính nằm trên ghế sofa.



Cô đeo tai nghe, mắt nhìn chăm chú vào màn hình, hình như là đang xem phim.



Tư Mộ Hàn đi qua, nghiêng người nhìn cô, thì ra đó là bộ phim của Trần Tuấn Tú.



Anh mặt lạnh lùng gập máy tính của cô lại.



Nguyễn Tri Hạ tháo tai nghe, hỏi anh ta với giọng bực bội: “Anh làm cái gì vậy.”



Hình như cô ấy muốn bốc hỏa, nhưng nhìn kĩ thì sắc mặt tuy không có gì thay đổi nhưng ánh mắt lại có gì đó giận.



Nhìn kĩ cũng có chút đáng yêu.



Tư Mộ Hàn nhếch miệng, cười mím hỏi cô: “Em đều nghe thấy hết rồi à?”



Nguyễn Tri Hạ giả vờ hỏi lại: “ Nghe thấy gì cơ?”



“Tin của Tri Dân, là người của nhà họ Nguyễn cố tình mua chuộc báo chí để đưa mọi chuyện ra, ảnh hưởng của Tri Dân ở trong showbiz không hề nhỏ, mục đích của bọn họ là để mọi người thay đổi sự chú ý, mà Nguyễn Thị thì có thể bước ra nơi đầu sóng ngọn gió.



Ngữ khí của Tư Mộ Hàn chậm lại, bình tĩnh nói, nhưng ánh mắt anh ta như đang trói Nguyễn Tri Hạ lại, quan sát phản ứng của cô thế nào.



“Là ai làm?” Nguyễn Tri Hạ nghĩ một lúc rồi nói: “Nguyễn Hương Thảo?”



Trong Nhà họ Nguyễn, ngoài Nguyễn Hương Thảo hồ đồ như vậy, thì Nguyễn Tri Hạ không nghĩ ra được ai khác.



Mặc dù Cố Tri Dân là người của Trong giới giải trí, nhưng truyền thông Thịnh Hải là ông lớn của Trong giới giải trí, to hơn Nhà họ Nguyễn không biết bao nhiêu lần.



Con người anh ta, bị người khác lôi xuống nước chắn đạn, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Nguyễn Thị?



Những lời nói mà Cố Tri Dân nói trước đây, cô ấy cũng đã nghe rõ.



Tư Mộ Hàn tỏ vẻ đồng ý, ngữ khí có vài phần thật lòng: “Có muốn tôi giúp Nguyễn Thị vượt qua thời gian khó khăn này không?”



“Ý anh là sao?” Nguyễn Tri Hạ cảm thấy Tư Mộ Hàn có ý gì đó trong lời nói.



“Nếu muốn tôi giúp, tôi sẽ giúp, nếu không muốn tôi xen vào, tôi sẽ không xen vào.” Tư Mộ Hàn nói ra ý rõ nhất, ánh mắt anh thong dong dễ dàng cảm nhận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK