Khi Đào Triển Minh lên xe lại thấy Cố Mãn Mãn suy nghĩ tới thất thần.
Dường như cô ấy đang suy nghĩ chuyện gì đó khó hiểu, chân mày nhíu chặt.
Cô nhóc nghịch ngợm suốt ngày suy nghĩ thật nhiều chuyện.
Đào Triển Minh đang muốn khởi động xe lại chú ý thấy cô ấy còn chưa thắt dây an toàn, nghiêng người qua thắt dây an toàn cho cô ấy.
Cố Mãn Mãn phản ứng chậm nửa nhịp, phát hiện Đào Triển Minh đang thắt dây an toàn cho mình, động tác của anh ta gọn gàng dứt khoát nhưng Cố Mãn Mãn lại cảm giác được chút dịu dàng tới khó hiểu.
Con người có thói hư tật xấu là cho chút ánh sáng tỏa sáng rạng rỡ.
Một giây trước Cố Mãn Mãn còn đang suy nghĩ xem tâm trạng của Đào Triển Minh thế nào, tức cái gì, lúc này đã ném hết những vấn đề kia ra sau đầu.
Thật ra, nhiều lúc cô ấy còn cảm thấy Đào Triển Minh cũng dễ ở chung.
Nghĩ vậy, cô ấy ho khẽ một tiếng, hắng giọng một cái rồi lên tiếng hỏi Đào Triển Minh: “Anh… thấy hôm nay trông tôi thế nào?”
Cô ấy vừa mở miệng, không hiểu lại thấy hơi xấu hổ, tốc độ nói cũng nhanh hơn nhiều.
Đào Triển Minh đã thắt dây an toàn cho cô xong, đang ngồi thẳng người và khởi động xe.
Cho dù anh ta nghe được lời Cố Mãn Mãn nói nhưng nhất thời không nghe rõ nên hỏi lại: “Cái gì?”
Cố Mãn Mãn có hơi xấu hổ khi phải nhắc lại lần nữa, cô ấy giơ tay vén tóc ra sau tai, khẽ nói: “Không có gì.”
Cô ấy thật sự không có can đảm lặp lại lần nữa.
Vừa rồi cô ấy đại khái là gan chó che trời, tự nhiên lại dám hỏi Đào Triển Minh về vấn đề này.
Đào Triển Minh nhìn dáng vẻ Cố Mãn Mãn hơi xấu hổ, lại liên tưởng tới mấy từ ít ỏi mà mình mới nghe được, mơ hồ hiểu cô ấy vừa hỏi gì.
Hôm nay Cố Mãn Mãn ăn mặc đẹp, trang điểm cũng rất tinh tế, chiếc váy cũng đẹp, còn đi giày cao gót nên có vẻ càng đáng yêu hơn.
Trông cô rất khác với mọi khi.
Cũng bởi vậy, khi mới thấy Cố Mãn Mãn đi xuống, Đào Triển Minh đã không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần.
Rõ ràng trong ánh mắt cô đầy mong chờ lại không dám hỏi lại lần nữa. Anh ta có đáng sợ như vậy sao?
Hay là bình thường lúc anh ta ở cùng với cô ấy đã không thể hiện ra đủ ôn hòa?
Đào Triển Minh tự hối lỗi trong chốc lát, sau đó mở miệng nói: “Hôm nay trông em rất đẹp.”
Ánh mắt Cố Mãn Mãn lập tức sáng lên, cô ấy chớp chớp mắt vài cái, cảm giác không tin nổi vào tai mình.
Đào Triển Minh lại còn khen cô ấy à?
Cô gái cao hứng, mắt cũng sáng lên.
Đào Triển Minh lại không nhịn được nhìn cô ấy thêm vài lần.