Sự thay đổi này cũng thật nhanh quá đi.
Trực giác nói với Thẩm Lệ, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
“Tôi biết rồi.” Cô cũng không hỏi thêm, trực tiếp tắt điện thoại.
Bởi vì Cố Tri Dân đang ở đây, cô cũng không thể trực tiếp hỏi nguyên nhân, quyết định đến gặp mặt Tần Ngữ Minh, trực tiếp nói chuyện với anh ta.
Cố Tri dân luôn nhìn chằm chằm Thẩm Lệ, cô vừa quay người anh liền biết cô muốn đi, đứng dậy nhanh chóng đứng trước mặt cô, chặn ở cánh cửa.
Động tác của anh nhanh đến nỗi khiến Thẩm Lệ trở tay không kịp.
Cô hoảng sợ một lát, ngẩng đầu nhìn Cố Tri Dân, cuối cùng cũng hiểu ra được điều gì.
Thẩm Lệ nhíu mày nhìn anh: “Trình Hân nói với anh?”
“Thì sao?” Cố Tri Dân hơi cong môi, ánh mắt băng lãnh: “Chẳng lẽ em sẽ nói với anh?”
Chẳng trách anh lại đột nhiên có mặt ở đây.
Chẳng trách biểu hiện của anh lại kì quái như thế.
Là cô xem nhẹ lòng trung thành của Trình Hân.
Cô và Thịnh Hải kí kết bao nhiêu năm như vậy, quan hệ của cô và Cố Tri Dân cũng không lạnh không nhạt, mà hai năm nay Trình Hân cũng không phải chuyện gì cũng báo cáo với Cố Tri Dân như trước nữa. Cô lúc trước đã dặn dò Trình Hân rằng chuyện cô công khai tình cảm nhất định không được nói với Cố Tri Dân.
Thật không ngờ rằng lại bị Trình Hân đâm cho một đao.
Trình Hân đem chuyện này nói cho Cố Tri Dân, cũng không khó tưởng tượng Cố Tri Dân chỉ búng tay một phát liền khiến cho Tần Ngữ Minh lập tức thay đổi ý định.
“Em yêu ai hay không, đến bố mẹ em cũng không quản được, anh nghĩ mình là ai? Anh dựa vào cái gì quản em?” Thẩm Lệ tức giận.
Cô và Cố Tri Dân tuy rằng luôn cãi cọ nhau, nhưng hai người vô cùng ăn ý, rất ít khi nói những lời làm tổn thương đối phương.
Cố Tri Dân hôm nay đã chịu một sự đã kích vô cùng lớn, Thẩm Lệ giấu anh công bố chuyện tình cảm, hai câu nói tàn nhẫn này đối với anh mà nói vẫn không tính đủ sát thương.
“Thẩm Lệ.”
Cố Tri Dân rất ít khi chính thức gọi tên của cô, chỉ hay đùa cô, cố ý gọi cô là “Thẩm Tiểu Lệ”.
Thẩm Lệ hơi run sợ, liền nghe thấy Cố Tri Dân cười lạnh: “Chỉ cần anh còn sống một ngày, em đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài tìm người đàn ông khác.”
Vẻ mặt lạnh lùng của anh, ánh mắt kiên định khiến người khác kinh hãi.
“Đồ điên.” Thẩm Lệ dùng lực đẩy Cố Tri Dân, mở cửa chạy ra ngoài.
Cố Tri Dân vẫn duy trì tư thế bị Thẩm Lệ đẩy ra, vài giây sau bàn tay anh cuộn thành nắm đấm, đấm một cước lên tường.
Nhân viên dọn vệ sinh nghe thấy âm thanh liền chạy đến, nhìn thấy Cố Tri Dân liền cả kinh: “Cố tổng, sao anh lại ở đây?”
“Cố tổng, tay của anh…” Nhân viên dọn vệ sinh nhìn thấy tay của Cố Tri Dân toàn máu.