“Tôi phải đi tìm Tư Mộ Hàn, tôi phải đưa bố tôi trở về, nếu như bà muốn gặp ông ấy thì cứ ngoan ngoãn chờ ở đây đi!”
Nói xong câu này, Dương Thừa Húc còn không kịp thu dọn đồ đạc, chỉ dùng một chiếc túi bỏ hết tất cả giấy tờ vào bên trong, rồi đi thẳng ra ngoài.
Trần Mộc Châu đứng trên cầu thang quan sát cả quá trình, nhưng không hề nói một câu nào, cho đến khi Dương Thừa Húc đi rồi, cô ta mới chậm rãi bước xuống.
“Dì Minh Ngọc, dì thật sự không muốn đi cùng cháu sao. Dương Thừa Húc đã đi rồi, nếu muốn đi thì bây giờ chính là cơ hội tốt nhất, nếu bỏ lỡ, thì không biết lần tới sẽ là lúc nào, cho nên dẫu Trần Mộc Châu có hơi không nỡ, nhưng vẫn không hề có ý định ở lại.
“Nếu như dì không ở lại, Mộ Hàn nhất định sẽ đi tìm cháu, dì ở lại còn có thể giúp cháu che giấu qua mắt, tối hôm nay sẽ đưa cháu đi.”
Hứa Minh Ngọc kéo tay cô ta, nụ cười trên mặt trở nên chân thành hơn nhiều, chắc là do nghe nói Dương Minh Hạo có thể trở về rồi, hoặc chắc do bà ta suy nghĩ rằng có thể đi được người nào thì cứ đi, nói tóm lại là bằng cách nào đó mà tâm tình của bà ta trở nên tốt hơn nhiều.
Dương Thừa Húc bôn ba một đường lên thẳng máy bay, sợ rằng đồ trong tay mình sẽ bị người khác đánh cắp, lúc đi trên đường thậm chí cả hai mắt cũng không dám nhắm lại, bắt buộc mình phải tỉnh táo cho đến khi xuống máy bay, sau khi lên xe của Tư Mộ Hàn phái tới đón anh ta mới yên tâm thở dài một hơi, tranh thủ chợp mắt nghỉ ngơi một lúc.
Anh ta được đưa thẳng tới trước cổng tập đoàn nhà họ Tư, đi theo sau trợ lý đến văn phòng tổng giám đốc, nơi đây dù sao cũng là trụ sở chính của tập đoàn Húc Nhật ngày trước, nội thất được trang hoàng lộng lẫy, mỗi một thứ đều cao cấp xa xỉ, chỉ cần nhìn qua là biết khác biệt!
Dương Thừa Húc trên đường đi vừa đi vừa nhìn quanh, cho đến khi tới văn phòng tổng giám đốc, mới thật sự cảm thấy Tư Mộ Hàn đã trở nên khác hẳn lúc trước rất nhiều.
Khí thế càng thêm mạnh mẽ hơn xưa, nhìn có vẻ trưởng thành có nội hàm hơn, nếu nói trước đây anh là một thanh kiếm sắc bén, thì bây giờ chính là thanh kiếm nhìn có vẻ không sắc lắm, nhưng vừa tuốt ra khỏi vỏ là có thể đoạt mạng người khác!
“Đồ anh muốn tôi đã đem đến đây cho anh rồi, bố của tôi đang ở đâu, tôi muốn gặp ông ấy ngay bây giờ.” Câm chiếc túi trên tay, Dương Thừa Húc cảnh giác nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
“Đưa đồ cho tôi trước, bố của anh đang ở phòng nghỉ phía sau, tôi sẽ bảo trợ lý đưa anh đến đó!”
Tư Mộ Hàn chống tay xuống bàn, trên mặt mang theo ý cười, nhíu mày nhìn Dương Thừa Húc đang đứng cách đó không xa.
“Tôi tìm thấy những thứ này trong két sắt của Yaren. Chúng cũng đều là những thứ quan trọng mà người khác không thể biết. Sau khi anh kiểm tra, tôi sẽ đưa bố tôi về ngay lập tức. Đồng thời, anh phải giúp tôi tránh sự truy sát của Yaren.”
Ước lượng một đống văn kiện nặng trĩu trong ngực, thanh âm Dương Thừa Húc khẩn trương có chút phát run nhưng lời nói còn tính là rõ ràng.
Nghe hắn nói xong lời này, Tư Mộ Hàn nhíu mày đứng lên: “Anh tìm văn kiện đến cho tôi, tôi liền thả bố của anh đi, giao dịch của chúng ta đã hoàn thành rồi. Nói cái khác nghĩa là tôi không nghĩa vụ phải đáp ứng yêu cầu của anh. Không nói tới chuyện hiện tại mặc dù tôi có thể đối phó với Yaren nhưng Tư Mộ Hàn tôi cũng không muốn vì một người cùng bản thân tôi không có chút quan hệ nào, thậm chí còn là người hận tôi mà tự dưng đi gây phiền toái cho mình.”
“Nếu anh đã nói như vậy, tôi muốn Tần Văn Hưng, anh đưa Tần Văn Hưng giao cho tôi, tôi sẽ tự mình trở về giải quyết những chuyện khác!” Dương Thừa Húc mím môi suy nghĩ một hồi, sau đó mới lùi lại một bước nhỏ và nhìn ánh mắt kiên định của anh mà nói.
“Tôi có thể cho anh biết người đó đang ở đâu và anh có thể đưa người đó ra ngoài hay không. Chuyện đó còn tùy thuộc vào khả năng của bản thân anh” Bệnh viện đó chuyên điều trị cho những người như Tần Văn Hưng. Đi vào rất dễ dàng nhưng muốn trở ra ngoài chỉ là rất khó khăn, cho nên Tư Mộ Hàn không ngại nói cho anh ta biết địa chỉ bệnh viện, dù sao dựa vào khả năng của Dương Thừa Húc, anh dám khẳng định, tuyệt đối không thể mang người ra ngoài!