Nguyễn Minh Tú nhíu mày từ từ bước xuống cầu thang, liếc mắt nhìn Nguyễn Mộc Trà đang vất vả giãy giụa muốn thoát ra như một đứa trẻ, lần đầu.
tiên cô phát hiện hóa ra cô em gái này của mình không chỉ có lòng dạ độc ác mà ngay cả bề ngoài cũng vô cùng xấu xí!
Người ta thường nói tâm sinh tướng, những lời này quả nhiên không hề sai, những con người như vậy sẽ chỉ trở nên càng ngày càng xấu xí hơn thôi!
“Tôi là ba cô đấy, Nguyễn Minh Tú, chẳng lẽ cô không chút nào quan tâm đến mẹ cô sống chết ra sao hả?” Nguyễn Văn Minh vừa nói chuyện, con mắt không nhịn được liếc xuống một cái, một bộ lương tâm cắn rứt nhưng không rõ ràng, không nhìn kĩ thì không phát hiện được.
Tuy nhiên Nguyễn Minh Tú lại không có ấn tượng tốt gì với ba mẹ, cô ấy vô cùng vất vả mới thoát được khỏi hai người đó tất nhiên không muốn dính dáng vào nữa, không nói đến chọc vào khiến cả người tanh tưởi, đến lúc đó thậm chí còn liên lụy Nguyễn Kiến Định.
“Bà ấy sống hay chết thì liên quan gì đến tôi? Một nhà các người sống hay chết cũng không liên quan gì đến tôi nên các người có thể rời đi ngay bây giờ được không? Đừng tưởng rằng Kiến Định không có ở.
đây thì các người có thể tùy ý làm bậy. Anh ấylúc trước đã nói các người tốt nhất nên biết thân biết phận đợi trong cái góc nào đó, đừng hòng lộn xộn, nếu không tôi không thể đảm bảo chuyện gì sẽ xảy ra đâu!”
Nguyễn Minh Tú nói xong, người giúp việc đúng lúc mang bữa sáng lên, bữa sáng để trên đĩa nhìn vô cùng tỉnh xảo, nhìn cũng biết là ngon hơn đồ Nguyễn Văn Minh và Nguyễn Mộc Trà vừa ăn không biết bao nhiêu lần.
Sự chênh lệch to lớn như thế, đừng nói Nguyễn Văn Minh, ngay cả Nguyễn Mộc Trà cũng không nhịn được tức giận đến nỗi miệng lưỡi đều phát run.
“Nếu cô chủ đã nói như thế, hai người tốt nhất nên về đi. Những.
chuyện cô chủ đã hứa với các người tất nhiên sẽ không quên, chỉ là hiện tại trong người có chuyện quan trọng hơn, sau khi giải quyết xong sẽ xử lý chuyện của các người”
Còn không chờ hai người đó kịp phản kháng, quản gia đã vung tay.
lên, mấy người vệ sĩ liền bước tới cứng rắn kéo họ ra ngoài.
“Mời cô chủ vui vẻ dùng bữa. Trước khi đi cậu chủ đã dặn dò.
chúng tôi, nếu cô chủ thấy buồn chán thì có thể đi tìm cô Tri Hạ chơi!” Là người đã gắn bó với Công tước Otto gần như cả cuộc đời, dưới tình huống Nguyễn Kiến Định không có ở nhà, Nguyễn Minh Tú cũng chỉ có thể được xem là một nửa chủ nhân, quản gia trực tiếp không phụ trách chuyện trong nhà không thành vấn đề, nhưng cái nhà này sau này nhất định sẽ giao vào tay Nguyễn Minh Tú. .
Vì vậy kể từ khi Nguyễn Minh Tú đến, quản gia không biết vô tình hay cố.
tình giao một số thứ cho cô ấy làm.
Trong lòng mọi người đều biết rõ mục đích của ông ấy, cho nên mặc dù đôi khi gặp phải những vấn đề khó hiểu khác nhau, Nguyễn Minh Tú vẫn cần chặt răng kiên trì, những thứ cô học được tất nhiên rất nhiều nhưng vẫn cần phải bồi dưỡng thêm!
“Tôi hiểu rồi, ông quản gia, bây giờ ông có thể liên lạc với Kiến Định được không? Tôi có chút lo lắng cho anh ấy nhưng điện thoại của anh ấy lại không gọi được”
“Từ khi Nguyễn Kiến Định rời đi, Nguyễn Minh Tú không biết đã gọi cho anh ấy bao nhiêu cuộc điện thoại, cuộc gọi nào cũng không có người trả lời, biết là anh ấy đang bận nhưng trạng thái không liên lạc luôn khiến trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu “Chúng tôi cũng không thể liên lạc được với cậu chủ trong thời gian cậu ấy ra ngoài này, cô chủ nếu muốn liên lạc với cậu chủ, nếu không ngại thì có thể đi hỏi cậu Tư”
Quản gia mím môi suy nghĩ một lát, trên mặt nở nụ cười khéo léo.
“Vậy thì lát nữa tôi sẽ đi hỏi Tri Hạ, nếu không có chuyện gì thì mọi người để giải tán hết đi!”