Gần đây Tư Mộ Hàn từ chỗ con gái yêu học được khái niệm mới: bảo toàn mạng sống.
Khi phụ nữ hỏi một vấn đề thiếu logic, cô ấy hoàn toàn không hề có ý định để bạn chỉ điểm cho cô ấy, mà là muốn sự đồng cảm từ bạn, đối với phụ nữ, cần phải học được tư duy trái ngược.
Ví dụ như bây giờ Nguyễn Tri Hạ đang oán trách anh, không thèm nói đạo lý.
Tư Mộ Hàn chớp mắt, vẻ mặt vô cùng tự tin trả lời: “Anh cũng không biết cái tên ngốc đấy đang làm gì”
Nguyễn Tri Hạ không nhịn được mà bị anh chọc cười: “Không phải anh với anh ta là anh em tốt sao? Anh mắng anh ta là đồ ngốc?”
“Nhưng điều đấy cũng không thể che đậy sự thật cậu ta là tên ngốc”
Tư Mộ Hàn nói một cách thẳng thắn và nghiêm túc, vậy nên Nguyễn Tri Hạ dù có muốn oán trách cũng không tiện nói nữa, đành nhăn mũi hừ một tiếng.
……
Tiêu Văn hiện tại đang ở bệnh viện thành phố, Thẩm Lệ cùng Cố Mãn Mãn trực tiếp đi tới đó.
Từ đây đến đó mất khoảng 2-3 tiếng đồng hồ, lúc gần đến bệnh viện, Thẩm Lệ nhờ Cố Mãn Mãn mua cho mình cốc cafe đá để tỉnh táo hơn.
Thẩm Lệ một hơi uống hết cốc cafe rồi vứt cốc vào thùng rác, đúng lúc định bước lên xe, cô vô tình ngước mắt lên liền trông thấy đám người đang tụ tập cách đó không xa.
Bọn họ đa phần đều mặc đồ đen, có vài người đem theo cả máy ảnh.
“Phóng viên?” Cố Mãn Mãn cũng nhìn thấy đám người đó.
Thẩm Lệ bình tĩnh nói: “Dừng xe ở đây thôi, chúng ta gọi xe khác”
“Vâng” Cố Mãn Mãn nói xong liền dừng xe.
Thẩm Lệ xõa tóc xuống, cố hết sức để tóc che khuất mặt, mặc dù cô có đeo khẩu trang nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.
Cố Mãn Mãn nhanh chóng gọi được xe, sau khi Thẩm Lệ ngồi lên xe, tài xế nhìn cô qua gương chiếu hậu, mặc dù đeo khẩu trang tóc tai bù xù che kín mặt nhìn dáng vóc cũng có thể đoán ra đây là một cô gái xinh đẹp.
Tài xế xác nhận lại một lần nữa: “Đi vòng lại rồi chạy xung quanh bệnh viện?”
Sau khi xác nhận xong, vẻ mặt tài xế càng thêm khó hiểu.
Hai cô gái này nhìn có vẻ đều xinh đẹp gọn gàng, nhưng đầu óc hình như lại không được bình thường?
Rảnh rỗi không có việc gì làm nên mới gọi xe đi vòng quanh bệnh viện.
Mặc dù trong lòng tài xế cảm thấy mờ mịt nhưng ngoài mặt lại làm như không có gì, trông cũng có vẻ lịch sự, chắc không làm chuyện gì xấu đâu.
Thẩm Lệ thấy tài xế không ngừng nhìn cô qua gương chiếu hậu, cô lờ mờ đoán ra được suy nghĩ của tài xế nhưng cũng không nói gì thêm.
Sau khi đi 1 vòng quanh bệnh viện, Thẩm Lệ phát hiện ra, mọi lối ra của bệnh viện đều có phóng viên trực sẵn.
“Những người này thật sự quá…” Nét mặt Cố Mãn Mãn đầy bức bối, nhưng lại ngại tài xế nên không dám nói nhiều.
Thẩm Lệ khẽ cười: “Đây gọi là yêu nghề kính nghiệp”