Nghĩ đến đây , Nguyễn Kiến Định không chờ nổi nữa , vừa lấy điện thoại ra vừa nói với công tước Otto: “Ông ngoại , ông chờ cháu một lát , cháu gọi điện xác nhận vài chuyện. Có lẽ cháu biết lý do vì sao Vũ Nguyên Hải bắt cóc Tư Mộ Hàn.”
Nguyễn Kiến Định tìm số điện thoại của Lâm Tiến Quân rồi gọi đi.
Mặc dù đã nửa đêm , nhưng tốc độ bắt máy của bên kia khá nhanh. Chuông reo được hai tiếng , giọng nói khàn khàn của Lâm Tiến Quân đã truyền tới: “Chủ tịch Định có gì dặn dò?”
“Năm năm trước Tư Mộ Hàn có ra nước ngoài không?”
Thời gian ít ỏi , không thể lãng phí , nên Nguyễn Kiến Định hỏi luôn ngay khi Lâm Tiến Quân nghe máy.
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lát , rồi giọng nói ngần ngừ của Lâm Tiến Quân mới truyền tới: “Năm năm trước vì quá đau lòng nên ông chủ có ra nước ngoài một thời gian. Mà có lẽ vì phát triển chi nhánh của công ty nên mới đi…”
“Lúc các cậu đang mở rộng quy mô tập đoàn , có nhà họ Vũ nào bị phá sản không?” Nếu chuyện này hỏi Tư Mộ Hàn thì chắc chắn cậu ta sẽ không trả lời rõ ràng , nhưng nếu có chuyện như vậy thì chắc chắn thư ký sẽ biết , rất có thể chuyện này cũng do Lâm Tiến Quân xử lý.
“Chủ tịch , có một nhà phá sản , nhưng không phải họ Vũ. Tôi đã quên tên người đó từ lâu rồi , là một người ngoại quốc thì phải , tên rất dài. Chuyện này tôi còn chưa kịp báo cáo đã được xử lý xong , lúc ấy vội vàng mở rộng quy mô , nên cũng quên mất. Sau này cũng không cần thiết phải báo cáo lại nữa , nên hẳn là chủ tịch cũng không biết.”
Lâm Tiến Quân nói vậy khiến Nguyễn Kiến Định càng mờ mịt. Gia đình Vũ Nguyên Hải không liên quan đến Tư Mộ Hàn , vậy tại sao anh ta lại trắng trợn đối đầu với bọn họ? Rốt cuộc là anh ta đang muốn cái gì? Hay chỉ định thể hiện mình thông minh , tài trí?
Nguyễn Kiến Định không tin một tên điên thông minh như thế lại chỉ vì mấy mục đích tầm thường mà phí công phí sức đi bắt Tư Mộ Hàn.
Suy nghĩ một hồi , anh phát hiện chuyện này anh cũng không thể xử lý được. Chuyện ở nước ngoài , công tước Otto cũng không tra được tin gì hữu ích , chớ nói chi là để anh đi tra , chút hiểu biết ấy anh vẫn có.
“Cần hỗ trợ không?” Không đợi Nguyễn Kiến Định sắp xếp xong lời nói , công tước Otto đã mở miệng trước.
“Vậy làm phiền ông ngoại. Tình huống của Tư Mộ Hàn và Tri Hạ bây giờ không tốt lắm , ông phải nhanh lên.”
Tư Mộ Hàn thế nào Nguyễn Kiến Định không lo , nhưng mà em gái Tri Hạ của anh được anh nâng niu trong lòng bàn tay , không biết bây giờ đã nếm bao nhiêu tủi thân rồi.
“Để ông tự mình đi xem. Chỗ kia tuy là một thành phố nhỏ , nhưng nước cũng sâu đấy. Trên đường đi vô cùng hỗn tạp , mặt ngoài nhìn có vẻ yên tĩnh an bình , nhìn qua thì chỉ như địa điểm du lịch bình thường. Thật ra khách từ nơi khác tới , hơn phân nửa đều xảy ra chuyện.”
“Ông đi nhanh về nhanh , chú ý an toàn.” Nguyễn Kiến Định không có ý định cậy mạnh đòi đi theo , hậu phương còn để anh trấn thủ. Nếu như ngay cả Hải Phòng cũng thất thủ thì bọn họ chẳng còn gì nữa.
Hai người thương lượng xong , công tước Otto nghỉ ngơi một lát , rồi lên máy bay rời đi ngay trong đêm , chuẩn bị thế lực giúp đỡ Nguyễn Kiến Định.
Tư Mộ Hàn đã bị giam trong lòng đất gần hai mươi tiếng đồng hồ đang ôm chặt Nguyễn Tri Hạ , mím môi ngồi trên xe lăn , mặt cắt không còn giọt máu. Nguyễn Tri Hạ đã hơi mơ hồ , mê mang mở to mắt tựa đầu lên vai Tư Mộ Hàn , miệng đang nói mớ.
“Tri Hạ , đừng ngủ nhé? Chúng ta sẽ trò chuyện , chỗ này tối quá , anh hơi sợ.” Dưới đất không hề có chút ánh sáng nào. Mặc dù có điện thoại nhưng không có tín hiệu. Tư Mộ Hàn chỉ lấy ra chiếu sáng để xem xem cái động này như thế nào rồi tắt máy cất đi.
“Mộ Hàn , em buồn ngủ quá. A… Em muốn ngủ!” Một câu còn chưa nói xong , Nguyễn Tri Hạ đã ngáp một cái. Đến cả sức đưa tay lên lau nước mắt cũng không có , chỉ có thể cố gắng chớp mắt , để mắt mình tự xử lý.
“Nguyễn Kiến Định đã về Mộ Hàn , trung tâm còn ở bên ngoài , nhất định bọn họ sẽ cứu được chúng ta , không được ngủ , em hiểu không?”