Hai người cười cười nói nói, lại không phục dáng vẻ lúc trước. Từ sau khi trở về lần này, Dương Thừa Húc cũng không xiềng xích cô ta nữa, thỉnh thoảng còn dẫn cô ta ra ngoài đi dạo, chỉ là vẫn không cho cô ta đi ra ngoài một mình mà thôi, những ngày tháng này trôi qua vẫn được tính là hài lòng!
Một bên khác, sau khi Tư Mộ Hàn tiến vào tập đoàn thì đã từng bước một xâm chiếm hết những thế lực đã phản đối mình. Abel ở một bên thấy thế thì có chút nóng nảy, nhưng từ đầu đến cuối đều không ra tay. Lúc này Yaren đã tới nhà cũ, anh ta vẫn ngồi xuất thần ở trên xe ô Nguyễn.
Từ sau khi trưởng thành, gần như anh ta không trở vê nơi này, dường như anh ta đã quên mất dáng vẻ của nơi này luôn rồi. Bởi vì đã rất lâu rồi chưa trở vê nên bảo vệ ở cửa không nhận ra anh ta, phải mất một khoảng thời gian rất lâu anh ta mới có thể đi vào.
Tuy rằng ký ức đã có chút phai màu nhưng dù sao cũng mới có gân hai mươi năm, có chút thay đổi nhưng vẫn có thể nhận ra!
Lần này anh ta trở vê nhưng không thông báo với bất kì ai, mãi đến tận khi xuống xe, đi vào nhà chính mới có người đi tới nghênh đón anh ta.
“Hiếm khi anh mới về nhà được một lần, lúc này ông chủ đang ở nhà, anh có muốn lên trên tâng gặp không?” Ông quản gia có chút mừng rỡ nhìn người trước mắt, hơi khom người đứng bên cạnh, cẩn thận từng li từng tí nói.
Ông quản gia trong nhà là người nhìn anh ta lớn lên, vẫn đối xử với anh ta như cũ. Anh ta gật đầu, đi lên trên tầng.
Sau bao nhiêu năm như vậy, cách trang trí và bài trí của nhà chính vẫn giống hệt như trước đây, tuy rằng đã một thời gian rất lâu rồi không quay trở lại, nhưng anh ta vẫn nhớ rất rõ những thứ ngày trước, đi qua phòng khách theo hướng cầu thang đi lên, phía tay phải ở tầng cao nhất ở tận cùng bên trong kia chính là phòng làm việc.
Đứng ở ngoài cửa ngập ngừng một lúc, ánh mắt trời theo cửa sổ chiếu vào, vừa đúng lúc chiếu sáng lên một nửa người của anh ta, Yaren hít một hơi thật sâu, gõ gõ cửa phòng: “Bố, con đã trở về.”
Trong phòng im lặng trong chốc lát, một lúc sau truyền đến âm thanh thấp thoáng có chút khàn khàn của công tước Otto nói: “Vào đi.”
Sau khi xa cách ba năm, bố con lần đầu tiên gặp mặt nhau, hai người không ai nói câu nào, công tước Otto cúi đầu giải quyết đống tài liệu, Yaren kéo ghế dựa qua ngồi xuống trước mặt ông, hai tay để ngay ngắn trên đùi: “Con nghe nói bố tìm được Nguyễn Bích Ngọc rồi?”
“Bích Ngọc là em gái của con, bố cũng đã tìm thấy con trai và con gái của nó, con hẳn là nên vui mừng cho bố mới phải.” Công tước Otto cũng không có nâng đầu lên, giọng điệu bình tĩnh nói, nếu như lần này không thể tìm được Kiến Định cùng với Tri Hạ. Con trai lớn của công tước Otto chính là một người kinh doanh về mảng đồ nhựa có chút tiếng tăm.
“Con biết bố muốn làm gì, nhưng trước khi làm chuyện này con hy vọng bố hãy suy nghĩ thật sáng suốt, suy nghĩ thật chu đáo rồi mới đưa ra quyết định.” Khóe miệng Yaren hơi hơi nhếch lên, trong mắt tràn đầy sự tham vọng.
Nghe những lời nói vừa rồi của anh ta, công tước Otto buông cây bút trên tay xuống ngẩng đầu lên nhìn anh ta, một chút biểu cảm cũng không có, nói: “Bố nghĩ muốn làm gì cũng không cần phải đợi con đến nói không được, tuy rằng bây giờ con đã lớn, nhưng con cũng hẳn rất rõ ràng, nếu tin tức chúng ta đoạn tuyệt truyền ra ngoài, hoàn cảnh của con sẽ trở nên có rất nhiều gian nan.”
“Bố nói chính là, con chỉ là nhắc nhở bố một chút mà thôi, Bích Ngọc là em gái con, con của em ấy con đương nhiên rất thích.” Từ năm năm trước anh ta quyết định rời khỏi chỗ này, Yaren sẽ không nghĩ tới chuyện công tước Otto sẽ cho anh ta một sắc mặt vui vẻ, như vậy cách sống chung này xem ra cũng không tồi, anh ta bây giờ còn không thể sốt ruột, Nguyễn Kiến Định có bố làm hậu thuẫn cho nên tạm thời anh ta không thể động thủ.
Lần này trở về chẳng qua cũng chỉ là muốn xem thử thái độ cương quyết của bọn họ một chút mà thôi, luôn phải tính toán trước tình huống mới có thể ra tay, lập mưu rồi sau đó mới động thủ, đây là thói quen làm việc từ trước đến nay của anh ta.