Có ý gì đây?
Mặc dù bên ngoài đang đổ mưa, nhưng nhiệt độ không khí trong khoảng thời gian ngắn chưa giảm xuống, vì thế trong xe vẫn mở máy lạnh.
Quần áo Nguyễn Tri Hạ đều ướt cả, hơi lạnh thổi đến liền không nhịn được rùng mình một cái.
Lúc này, người đàn ông bên cạnh ném áo khoác âu phục qua, lại tiện tay tắt máy lạnh.
Chất lượng của áo khoác vô cùng tốt, đường may và thiết kế đều vô cùng tinh tế, trên đó còn có mùi hương đặc biệt của đàn ông.
Nguyễn Tri Hạ cầm áo khoác ngẩn ra một lát, quay đầu nhìn Tư Mộ Hàn: “Anh Tư……”
Tư Mộ Hàn chỉ lên tiếng hỏi cô: “Cô ở đâu?”
Giọng điệu của anh quả quyết và cứng rắn, làm cho Nguyễn Tri Hạ vô ý nói ra địa chỉ.
Tư Mộ Hàn nghe vậy, cài đặt bản đồ dẫn đường, không nói thêm gì nữa.
Nguyễn Tri Hạ nhìn đường nét gọn gàng trên gò má anh, do dự một chút, vẫn quấn áo khoác của anh lên người.
Cơ thể hiện giờ của cô kém hơn một chút so với người thường, cũng thực sự cảm thấy hơi lạnh.
Nếu như lát nữa ngã bệnh, Lưu Chiến Hằng sẽ tức giận.
Tư Hạ ở hàng ghế sau uống xong sữa liền ngủ mất, Tư Mộ Hàn không nói lời nào, Nguyễn Tri Hạ cũng thả lỏng.
Trong xe hoàn toàn yên tĩnh, nhưng lại có loại cảm giác hài hòa kỳ lạ.
Dường như cảnh tượng này thường xảy ra trước kia rồi.
Lúc Nguyễn Tri Hạ ngẫn người, giọng nói lạnh nhạt của Tư Mộ Hàn vang bên tai: “Đến rồi.”
Cô chợt hoàn hồn, lấy áo khoác trên người xuống: “Làm phiền anh Tư rồi.”
Tư Mộ Hàn không nói gì, nhìn cô xuống xe vọt vào màn mưa, thân hình mảnh khảnh nhìn rất yếu đuối.
Tay đặt trên vô lăng không tự chủ nắm chặt.
Đáy lòng Tư Mộ Hàn dâng lên cảm giác rất kì lạ, dường như là…không đành lòng?
Anh cảm thấy ý nghĩ trong lòng của mình có phần buồn cười.
Cô gái này không có chỗ nào đặc biệt, tại sao anh nhìn thấy cô mắc mưa đã cảm thấy không đành lòng.
Đợi lúc anh kịp phản ứng lại, phát hiện chính mình đã cầm dù xuống xe rồi.
Anh ba chân bốn cẳng đuổi kịp Nguyễn Tri Hạ.
“Cô Hạ.” Mới gọi Nguyễn Tri Hạ một tiếng, anh liền không nhịn được nhếch môi cười tự giễu, đáy mắt lại không thấy ý cười.
Nguyễn Tri Hạ dùng túi che đầu, chạy về phía khu chung cư, nghe được sau lưng có tiếng bước chân, không ngờ Tư Mộ Hàn đuổi theo.
“Anh Tư, sao anh lại tới đây?”
Nguyễn Tri Hạ vừa dứt lời liền nghe thấy sau lưng vang lên một giọng nam quen thuộc.
“Tri Hạ”
Nguyễn Tri Hạ chỉ kịp nhìn Tư Mộ Hàn một chút, cô quay đầu nhìn sang bên khác đã thấy Lưu Chiến Hằng.
“Lưu Chiến Hằng? Sao anh ra đây?”
Lưu Chiến Hằng mặc quần áo mềm mại ở nhà, cầm một cây dù ca rô được chế tác tỉ mỉ, ung dung đi về phía cô.
Sau lưng vang lên giọng nói trầm thấp, lạnh lùng của Tư Mộ Hàn: “Bạn của cô à?”
“Là…chồng chưa cưới.” Nguyễn Tri Hạ cũng không biết tại sao mình lại lưỡng lự.
Lời vừa mới nói ra, Nguyễn Tri Hạ liền cảm thấy khí áp xung quanh thấp xuống.
Cô nghi ngờ quay đầu nhìn Tư Mộ Hàn.