Cũng khá muộn rồi, Cố Chi Dân chuẩn bị gọi Thẩm Lệ để cùng trở về, nhưng trước khi lên tiếng, anh ta lại bị Nguyễn Tri Hạ dùng ánh mắt gọi ra ngoài.
Anh ta đi theo Nguyễn Tri Hạ ra ngoài cửa, nói: “Có chuyện gì thế?”
“Để Thẩm Lệ ở nhà chúng tôi mấy ngày đi.” Nguyễn Tri Hạ nói.
Nguyễn Tri Hạ đưa ra yêu cầu này khá bất ngờ, Cố Chi Dân nói: “Cái này… không hay lắm?”
Nguyễn Tri Hạ nhìn chằm chằm Cố Chi Dân một hồi lâu, dò hỏi anh ta: “Khi tôi và Tiểu Lệ nói chuyện, tôi phát hiện hình như cô ấy hơi tiêu cực, không vui lắm, gần đây hai người đã xảy ra chuyện gì ư?”
Cô và Thẩm Lệ nói chuyện lâu như thế, mặc dù ngoài mặt Thẩm Lệ vẫn tỏ ra không có gì khác với trước đây, nhưng cô có thể cảm nhận được, Thẩm Lệ không hề vui vẻ, bộ dạng không có chút tinh thần nào cả.
“Em cũng phát hiện ra rồi ư?” Cố Chi Dân lắc đầu, bộ dạng giống như đã tìm được người đồng cảm với mình: “Anh cũng không biết gần đây cô ấy làm sao nữa, đột nhiên trở nên như vậy, còn ồn ào đòi chia tay với anh…”
Nguyễn Tri Hạ như có điều gì suy nghĩ, cô gật đầu nói: “Hóa ra là như vậy.”
Cố Chi Dân chuyển đề tài: “Cũng được, khi ở nhà hai người cô ấy rất vui vẻ, dù sao gần đây cô ấy cũng không thể đi làm được, ở nhà hai người mấy hôm cũng rất tốt.”
Thẩm Lệ và Nguyễn Tri Hạ quan hệ thân thiết, ở cùng Nguyễn Tri Hạ, Thẩm Lệ hiển nhiên càng thoải mái hơn.
Mặc dù trong lòng Cố Tri Dân không muốn thừa nhận, Thẩm Lệ có phần tin tưởng Nguyễn Tri Hạ, nhưng sự thật thì đúng là như vậy.
Thậm chí, anh ta còn cảm thấy vị trí của mình trong lòng Thẩm Lệ không bằng Nguyễn Tri Hạ.
Nhưng không biết làm sao được.
Suy cho cùng, tình cảm tan vỡ cần thời gian để chữa lành.
Trong những năm anh ta rời đi, Nguyễn Tri Hạ đã luôn ở bên cạnh Thẩm Lệ.
Anh ta đã bỏ lỡ giai đoạn quan trọng nhất trong cuộc đời của Thẩm Lệ.
Nguyễn Tri Hạ và Cố Tri Dân đã đạt được thỏa thuận.
Sau khi trở lại phòng, Nguyễn Tri Hạ nhân lúc Thẩm Lệ và Cố Tri Dân nói chuyện với nhau, để nói chuyện này với Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ ban đầu nghĩ rằng Tư Mộ Hàn sẽ để lộ ra vẻ bất mãn, sau đó vì để tránh khiến cô cảm thấy không vui nên đành miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng không ngờ, Tư Mộ Hàn lại đồng ý nhanh chóng như thế.
“Cũng được” Anh nói.
Nghe những lời đó, Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn một cách chăm chú, cố gắng tìm được một chút gì đó không tình nguyện từ trên nét mặt anh.
Nhưng sau khi quan sát một lúc lâu, cô không thấy một chút miễn cưỡng nào trên gương mặt ấy.
“Sao lại nhìn anh như thế?” Tư Mộ Hàn nhướng mày chăm chú nhìn Nguyễn Tri Hạ.
“Không có gì.” Nguyễn Tri Hạ lắc đầu: “Em chỉ là đang nghĩ… anh thoải mái thật đó!”