Nguyễn Tri Hạ không nghe máy, lòng Hạ Thời Yến nóng như lửa đốt.
Anh vội bảo trợ lý đặt vé máy bay về thành phố Hà Dương.
Khi máy bay vừa đáp xuống sân bay quốc tế ở thành phố Hà Dương, anh vừa mở nguồn điện thoại đã có cuộc gọi tới.
Lần này người gọi cho anh là Hạ Lập Nguyên.
“Con đi đâu vậy? Tại sao điện thoại không liên lạc được? Con đã biết chuyện công ty chưa?” Nghe giọng điệu Hạ Lập Nguyên có vẻ rất lo lắng.
Cơ thể Hạ Lập Nguyên không được tốt, bây giờ cũng không quản chuyện công ty, những quyết sách và việc quan trọng đều do Hạ Thời Yến làm chủ.
“Con vừa xuống máy bay, con đã nghe chuyện công ty rồi, giờ con sẽ đi tìm Nguyễn Tri Hạ để hỏi tình huống xem sao.” Hạ Thời Yến vừa nói vừa đi về phía bãi đậu xe.
Trợ lý chạy theo sau anh ta.
Đầu bên kia Hạ Lập Nguyên đang định lên nói gì đó, Hạ Thời Yến bỗng nghe thấy tiếng Tiêu Giai Kỳ vang lên ở đầu bên kia: “Ông uống thuốc đi.”
Hạ Thời Yến nghe thấy tiếng Tiêu Giai Kỳ, dường như nghĩ đến điều gì đó vội nói: “Con sẽ trở về ngay.”
Hạ Lập Nguyên nói: “Không phải con muốn đi tìm Nguyễn Tri Hạ sao?”
Đáp lại ông là tiếng máy bận khi điện thoại bị ngắt đứt.
Tiêu Giai Kỳ nghe ông nhắc đến Nguyễn Tri Hạ thì hỏi: “Sao vậy? Tại sao Hạ Thời Yến muốn tìm Nguyễn Tri Hạ vậy?”
“Giờ tất cả hợp tác của Nguyễn Thị đều bị bỏ dở rồi, có tin tức truyền ra là bên Nguyễn Tri Hạ muốn thu mua Nguyễn Thị.” Hạ Lập Nguyên nói đến đây thì vẻ mặt giận dữ: “Thứ vong ân phụ nghĩa đó bay lên đầu cành cây rồi,nên quay lại đối phó chúng ta!”
Vẻ mặt Tiêu Giai Kỳ kinh ngạc: “Ông có lầm không vậy? Sao cô ta lại đối phó Nguyễn Thị chứ? Cô ta…”
Hạ Lập Nguyên ngẩng đầu nhìn bà ta cười lạnh: “Yo, bà vẫn muốn bảo vệ cô ta sao?”
“Tôi không có, tôi chỉ cảm thấy trước giờ Nguyễn Tri Hạ không phải người nhẫn tâm, sao cô ta có thể đối phó Nguyễn Thị chứ…” Mặc dù mỗi lần gặp mặt, Nguyễn Tri Hạ có thái độ không tốt với bà, nhưng cô sẽ không làm vậy với bà.
Do đó Tiêu Giai Kỳ cảm thấy Nguyễn Tri Hạ sẽ không làm vậy với Nguyễn Thị.
“Cô ta là thứ vong ân phụ nghĩa!” Giờ Hạ Lập Nguyên cảm thấy, ông không làm gì có lỗi với Nguyễn Tri Hạ.
Tiêu Giai Kỳ nghe Hạ Lập Nguyên nói vậy chỉ biết vâng lời gật đầu: “Ông vẫn nên uống thuốc trước đi.”
Hạ Lập Nguyên cũng không nói gì thêm.
Ông ta uống thuốc xong chưa được bao lâu thì Hạ Thời Yến trở về rồi.
Hạ Thời Yến vừa vào cửa đã quét mắt nhìn Tiêu Giai Kỳ.
Tiêu Giai Kỳ không biết tại sao Hạ Thời Yến vừa về đã nhìn chằm chằm bà, bà ngượng ngùng nhìn anh: “Thời Yến?”
Hạ Lập Nguyên thấy Hạ Thời Yến trở về thì nhíu mày hỏi: “Lúc này con không đi xử lý chuyện công ty, trở về đây làm gì?”
“Ba hỏi con làm gì sao?” Hạ Thời Yến nhướng mày, chỉ vào Tiêu Giai Kỳ đang ngồi cạnh Hạ Lập Nguyên: “Không bằng ba hỏi người vợ tốt của ba xem, bà ấy đã làm những gì?”
Hạ Lập Nguyên nghe vậy thì quay đầu nhìn Tiêu Giai Kỳ, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt không tán thành nói: “Thời Yến, giờ không phải lúc tùy hứng, con mau trở về công ty đi!”
“Giờ Tri Hạ đã là tổng giám đốc Tư Thị, cô ấy muốn đối phó công ty chúng ta, quả thật dễ như trở bàn tay, con tới công ty để làm gì?”
Hạ Thời Yến đi tới ngồi đối diện hai người, nhìn Tiêu Giai Kỳ với thâm ý khác.
Đương nhiên Hạ Lập Nguyên cũng biết rõ tình huống bây giờ không được lạc quan cho lắm, vẻ mặt ông đầy tức giận, thở hổn hển mấy lần mới nói: “Con gọi cho cô ta đi, để ba nói chuyện với cô ta! Cho dù trên người cô ta không chảy dòng máu của ba, nhưng cô ta không thể lật trời như thế được!”