Sau khi Nguyễn Tri Hạ báo cảnh sát, phía bên cảnh sát đã tìm đến Nguyễn Hương Thảo để hỏi.
Nguyễn Hương Thảo làm việc rất cẩn trọng, phải mất mấy ngày mới khiến cho cô ta nhận tội.
Nhưng điều không ngờ tới là, không biết ai bảo vệ cô ta, chưa được mấy ngày cô ta lại có thể ra ngoài rồi.
Ngày Nguyễn Hương Thảo ra ngoài thì Lưu Chiến Hằng đúng lúc cũng cắt chỉ xuất viện.
Nguyễn Tri Hạ cùng đi tháo chỉ với Lưu Chiến Hằng, hoàn thành xong xuôi thủ tục xuất viện, lúc đi đến phòng bệnh thu dọn đồ đạc thì thấy Nguyễn Hương Thảo.
Nguyễn Hương Thảo vẫn trang điểm kiều diễm như cũ, thời tiết đầu thu, mặc một chiếc vảy màu đen mỏng manh, chân bắt chéo ngồi trên ghế sô pha trong phòng bệnh.
Thấy Nguyễn Tri Hạ đi vào, cô ta thong thả ung dung đứng dậy: “Đây là chuẩn bị xuất viện hả? Cũng không cho tôi cơ hội nhận lỗi, thật là xa cách quá.”
Cô ta nói xong, vươn tay ra, đưa mắt liếc người đại diện phía sau một cái.
Người đại diện vội vàng đưa giỏ hoa quả đến, đặt giỏ hoa quả vào trong tay Nguyễn Hương Thảo.
Nguyễn Hương Thảo đưa tới trước mặt Nguyễn Tri Hạ: “Cầm đi, nhận lỗi với các người.”
Giọng nói của cô ta rời rạc, không có một chút thành ý.
Có chỗ nào là nhận lỗi, rõ ràng là tới làm cho Nguyễn Tri Hạ ngột ngạt.
Sắc mặt Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng, lên tiếng nói: “Cô sao lại được ra ngoài?”
“Đương nhiên là họ bảo tôi ra.” Nguyễn Hương Thảo đi lên phía trước hai bước, tay tùy tiện ném giỏ hoa quả xuống đất, nửa người trên hướng về phía trước, tiến đến bên tai Nguyễn Tri Hạ, gằn rõ ràng từng chữ: “Chỉ cần tôi còn sống, cô cũng đừng nghĩ sống yên ổn!”
Nguyễn Tri Hạ cắn cắn môi, khẽ nhếch hàm dưới, không có chút thoái nhượng nào: “Vậy cô cứ đến!”
“Hừ!” Nguyễn Hương Thảo hừ lạnh một tiếng: “Yên tâm, đây chỉ là món khai vị dành cho cô mà thôi.”
Cô ta nói xong, mặt đầy tươi cười đứng dậy: “Hẹn gặp lại.”
Giọng nói nhẹ nhàng không mang theo một chút hận ý, còn mang theo một tia thân mật.
Nguyễn Hương Thảo vừa lòng nhìn sắc mặt Nguyễn Tri Hạ khẽ biến, cùng người đại diện và vệ sĩ của cô ta nghênh ngang ra ngoài.
Nguyễn Tri Hạ nhắm mắt, thở phào một hơi, đang muốn đi ra ngoài thì thấy Lưu Chiến Hằng không biết từ khi nào đã qua đây.Vừa lúc anh ta đẩy cửa tiến vào.
Anh ta cũng là một người cẩn thận, vừa tiến vào đã chú ý tới giỏ quả nằm trên mặt đất.Giương mắt nhìn sắc mặt không đúng của Nguyễn Tri Hạ, không khỏi lên tiếng hỏi: “Làm sao vậy? Ai tới?”
“Nguyễn Hương Thảo.” Nguyễn Tri Hạ cắn cắn môi: “Không nghĩ tới cô ta lại ra ngoài nhanh như vậy.”
Lưu Chiến Hằng nghe vậy, mi tâm nhíu lại: “Tại sao lại như vậy? Cô ta không phải chỉ là một nghệ sĩ thôi sao? Có hậu trường lớn như vậy?”
“Tiểu Lệ nói, cô ta là chị cùng cha khác mẹ của em, em và cô ta quan hệ không tốt, em điều tra Nguyễn Thị, công ty cũng không lớn, em cảm thấy khẳng định không phải người trong nhà ra mặt giúp cô ta.”
Nguyễn Tri Hạ có thể biết được cũng chỉ có chừng đó, có thời gian cô vẫn muốn lại đi tìm Thẩm Lệ để tìm rõ tình huống hơn một chút.
Cô ngưng mắt nhìn chăm chú suy nghĩ một lát, ngẩng đầu nói với Lưu Chiến Hằng: “Trước không nói cái này, chúng ta về trước đi.”
……
Xe Lưu Chiến Hằng bị đâm hỏng rồi, hai người ra bệnh viện thì lập tức gọi xe taxi.
Chỉ là, xe taxi lái đi được không xa đã bị mấy chiếc ô tô đen ngăn cản.
Từ trong ô tô đen đi xuống là vài người vệ sĩ cao to, trực tiếp đi đến mở cửa xe taxi ra.
Tài xế thấy thế, cuống quít nói: “Các anh là ai? Muốn làm gì? Tôi báo cảnh sát đấy……”
Vệ sĩ mặc kệ tài xế nói, trực tiếp kéo tài xế ra ngoài.
Tài xế thấy bọn họ khí thế to lớn, cũng không dám lại lắm miệng, lăn xuống xe thì lập tức chạy xa.Vệ sĩ kia mở cửa xe ra, mặt vô biểu tình nói với Nguyễn Tri Hạ: “Cô Hạ, đi theo chúng tôi một chuyến.”