“Thừa Húc , giường này có vẻ hơi nhỏ , không bằng anh…”
Chưa kịp dứt lời , sắc mặt của Dương Thừa Húc đột nhiên trở nên lạnh lùng , thu tay lại , Không để cho Trần Mộc Châu nhìn thấy rõ ràng thì một mảnh tối đen lại đến , bao trùm lên cô. Cô nhắm mắt lại quay mặt về phía sau trốn mất.
“Mộc Châu , chính em bảo anh đi lên , bây giờ lại muốn đi xuống…”
Cảm giác đen tối chợt chạy ngang qua hai người , gương mặt của Trần Mộc Châu đỏ bừng lên , quay đầu lại thở dốc hai nhịp thật sâu.
Khi hơi thở gần như bình thường lại , cô nói: “Dương Thừa Húc , anh cầm tinh con chó sao?”
Sờ sờ vết cắn trên môi , đau đến nỗi ngón tay của cô cảm thấy run rẩy , tức giận quay sang đánh Dương Thừa Húc một cái.
Trong ngực cảm thấy chưa đủ thỏa mãn , cô nắm tay đánh thêm hai cái nữa rồi mới giận dỗi quay đầu về phía sau.
Không nói gì , cũng không đuổi anh đi , làm như bên cạnh không có ai cả , không thèm nhìn Dương Thừa Húc lấy một cái.
Dương Thừa Húc bị dáng vẻ giận dỗi của cô làm cho bật cười , anh che miệng và ôm lấy bả vai của cô một lúc , sau đó mới kéo Trần Mộc Châu dựa sát vào người mình , sau đó nhẹ nhàng dùng những câu nói dịu dàng dỗ dành , nhân tiện sờ lên khóe miệng bị thương.
Một vòng dấu răng tương đối rõ ràng , ở gần môi lại có một lỗ nhỏ , máu từ trong lại tiếp tục chảy ra bên ngoài miệng , lâu như vậy mà vẫn chưa ngừng khiến cho Dương Thừa Húc cảm thấy tự trách mình.
Vết thương trên môi đã làm cho cảm giác đau đớn ở cánh tay đang dựa vào người anh giảm đi một chút.
“Đợi anh cùng nhau quay về được không? Lần này đi không biết bao giờ mới có thể quay về , anh sẽ rất nhớ em.” Vừa nói vừa nhẹ nhàng vỗ vỗ vào người con gái đang dựa vào người anh. Giọng nói của Dương Thừa Húc nhẹ nhàng , giống như đang làm nũng vậy.
Bị một người đàn ông đẹp trai dùng cách nói chuyện như làm nũng vậy , thiếu chút nữa Trần Mộc Châu đã không thể khống chế được bản thân mình mà khuất phục trước vẻ đẹp đó.
Quan trọng , trong quá trình phải hài hòa , một câu không nói , cuối cùng dưới ánh mắt lưu luyến bị đẩy xuống , dựa vào bên giường một cách chua xót.
Giống như con chuột đồng bị bắt nạt , chỉ có thể quay đầu lại trốn nhưng cái đuôi vẫn bị lộ ra bên ngoài.
“Mộc Châu , nếu trong khoảng thời gian này em không muốn quay về , thì nửa tháng nữa chúng ta quay về , còn nửa tháng nữa mà anh không quay về , em hãy rời khỏi nơi này , tìm một nơi nào đó an toàn mà sống cả cuộc đời này , còn nếu nửa tháng sau anh quay về , em hãy đi theo anh được không? Anh sẽ đưa em đến nơi mà không ai quen biết chúng ta , bắt đầu lại một cuộc sống mới.”
Khó khăn lắm mới có được , anh không muốn buông tay dễ dàng như vậy. Nhiều năm như vậy mới trông ngóng một người là Mộc Châu , anh không muốn buông tay…
“Được , chỉ cần nửa tháng sau anh quay về , bất kể là đi đến nơi nào , muốn làm gì thì sau này em vẫn sẽ nghe anh.”
Trải qua thời khắc sinh tử , cô mới hiểu được rằng , có một số người nếu như bỏ lỡ , cả đời này sẽ hối hận , nhân lúc vẫn còn kịp , nếu có thể giữ lại , cô sẽ không hy vọng sẽ xảy ra vấn đề gì ngoài ý muốn.
Hai người thỏa thuận với nhau bước đầu tiên xong , Trần Mộc Châu xích lại gần người anh , gối đầu lên tay anh sau đó nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ một giấc. Bây giờ cô ấy thiếu rất nhiều thứ , ngủ có thể giúp cô ấy hồi phục nhanh hơn.
Khoảng chừng lúc trước vẫn không hoàn toàn tỉnh dậy , không bao lâu sau , hơi thở của cô gái trong lòng ngực đã bắt đầu đều đặn , Dương Thừa Húc mới lấy cánh tay đã tê rần của mình ra , nhe răng trợn mắt mà bước xuống giường , nhìn thật sâu người con gái đang nằm trên giường sau đó quay người rời đi.
Nếu bảo bối nhỏ của anh không thể đi cùng anh , vậy tối nay đi sớm một chút cũng không khác nhau là mấy , đi sớm một chút có thể trở về sớm một chút. Hi vọng những chuyện sau này sẽ không còn xảy ra sai lầm không thể cứu vãn gì nữa.
Một lúc sau , trong căn phòng yên tĩnh , trên khóe mắt của Trần Mộc Châu chảy ra một giọt nước mắt , cô không dám mở mắt ra , ngay cả cử động cô cũng không dám.
mặc kệ nước mắt chảy dài , cô cắn chặt hàm răng lại , kiềm chế đến nỗi cả người cô phát run lên , cuối cùng trong tiếng thở đều đều , cô mệt quá mà ngủ thiếp đi.