“Tôi đã mang đồ đến đây, người ở đâu?” Nguyễn Kiến Định lấy tập tài liệu đặt lên bàn đẩy qua.
“Người thì tự nhiên tôi đã chuẩn bị sẵn cho cậu rồi. Nếu văn kiện này đọc qua không có vấn đề gì vậy mời tổng giám đốc Kiến Định có thể ký tên vào đây rồi đi nhận người.” Abel cầm tài liệu, đọc nhanh như gió đơn giản nhìn một chút không có vấn đề gì liền đưa cho một người trẻ tuổi mặc âu phục giày da đứng tại bên cạnh.
Kiểm tra một chút cũng tốt, Nguyễn Kiến Định khoanh tay dựa vào lưng ghế, nhìn những bông hoa lộng lẫy đang nở rộ bên ngoài, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Người trẻ tuổi đó đọc rất nhanh, chưa được mười phút đã đọc xong hết, anh ta lần nữa đặt lại tài liệu trước mặt Abel, hướng mặt về phía ông ta lắc đầu biểu thị không có vấn đề gì với văn kiện.
“Tổng giám đốc Kiến Định thực sự là một người sảng khoái. Vì văn kiện chuyển nhượng không có vấn đề gì nên tôi sẽ ký. Còn người tên sẽ để cho tên dẫn đường cho anh lúc nấy mang anh đi gặp. Sau khi gặp xong ngay lập tức phải rời đi nếu không lần sau tới, tôi cũng không có dễ nói chuyện như vậy!”
Sau khi ký tên, Abel ném tập tài liệu cho người thanh niên đang đứng bên cạnh, hai tay chống lên bàn đứng lên nói.
“Không có vấn đề gì là được, tôi sẽ rời đi ngay lập tức, chuyện này không nhọc ông phải quan tâm.” Lúc này Nguyễn Kiến Định không muốn nói nhảm với ông ta nữa liên xoay người bước ra ngoài, vội vàng muốn rời khỏi nơi tồi tệ này càng sớm càng tốt.
Ngay khi Nguyễn Kiến Định vừa đi ra ngoài, người thanh niên trước đó đã đợi sẵn bên ngoài, vẫn là giống như trước đó trên mặt mang theo nụ cười.
“Anh Kiến Định, xin mời đi theo tôi sang bên này. Những người mà anh nói đã đợi anh sẵn ở căn phòng ngoài sân.”
Nguyễn Kiến Định bước theo chân anh ta, không nói gì chỉ lẳng lặng đi về phía trước. Nhưng trong lòng lại tính toán mấy chuyện khác.
Đường đến sân ngoài không xa, ngắn hơn một chút so với con đường lúc nãy anh đến, chỉ mất khoảng mười lăm phút để đến đó.
Người thanh niên đưa cậu đến một căn phòng trông có vẻ không hợp với căn nhà này, vô cùng nhỏ hẹp và toát ra mùi vị khiến người ta phải khó chịu, Nguyễn Kiến Định nhíu mày đi theo, cậu thanh niên mở cửa bước vào bên trong, tình cảnh bên trong đập vào mi mắt.
Căn phòng tổng cộng chỉ cỡ mười mấy mét vuông, chen chen chúc chúc hoặc ngồi hoặc nằm một mảng lớn, cơ hồ chỗ đặt chân đều không có.
Nguyễn Kiến Định mím môi bước tới cửa, nhìn qua một lượt đem cái tình trạng này ghi tạc trong lòng, sau đó mới bắt đầu thầm đếm số lượng người.
Tổng cộng toàn bộ có 23 người không thiếu một ai, tất cả đều có mặt. Nguyễn Kiến Định cẩn thận đếm lại hai lần, sau khi xác định không có thiếu ai mới mang người rời đi.
“Thưa ngài.” Không biết ai đã phát hiện ra Nguyễn Kiến Định trước nhưng thanh âm của hơn hai mươi mấy người trẻ tuổi cũng không có lực bằng một mình Tôi Kiến Định, nhìn qua cực kỳ suy yếu, sức lực để đi cũng không có, từng cái sắc mặt đều vàng như nến, khó coi lạ thường.
“Tôi đến mang mọi người về nhà, có thể hay không tự mình đứng lên, nếu có thể hiện tại liền đi thôi, không thể thì để tôi tìm người đỡ mọi người ra ngoài.”
Loại tình huống này, người có thể còn nguyên đã là tốt rồi. Nguyễn Kiến Định cũng cảm thất an ủi, anh từ đầu tới đuôi cũng không có trông cậy vào Abel có thể chăm sóc người của anh đàng hoàng, nhưng mà nhìn thấy đám người này hiện tại đều là bộ dáng yếu ớt, trong lòng vẫn là sẽ có chút khó chịu.
“Chúng ta có thể đi, thưa ngài, ngài đến mang chúng tôi về nhà, chúng tôi đương nhiên có thể tự mình đi.” Các vệ sĩ đỡ nhau đi ra từng người một. Mặc dù toàn thân bẩn thỉu và bốc mùi nhưng tinh thần trông đã khá hơn rất nhiều.
Sau khi mọi người đi ra ngoài, Nguyễn Kiến Định chỉ đơn giản là bổ sung một chút nước và đồ ăn cho họ, một đoàn người trùng trùng điệp điệp hướng sân bay đi. Giang Húc Đông giống như con chuột, núp ở nơi hẻo lánh nhìn xem Nguyễn Kiến Định lên máy bay rời đi.