Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi đi mua rau thật!” Thẩm Lệ cảm thấy nếu nói chuyện với anh nữa chỉ là phí lời mà thôi nên liền quay người đi vào siêu thị.



Cố Tri Dân cũng theo cô đi vào siêu thị.



Lúc cô lựa rau, Cố Tri Dân đi bên cạnh cô nói về chuyện hợp đồng.



“Gửi hợp đồng giải ước, thì muốn chạy? Thẩm Tiểu Lệ, em 28 tuổi rồi, không phải đứa trẻ 8 tuổi đâu, có thể trưởng thành một chút được không? Hả?”



“Đã lớn như vậy rồi, có thể trưởng thành lên được không?”



Cố Tri Dân tối qua vội vàng lái xe về nhà, kết quả Thẩm Lệ căn bản không có ở nhà.



Mà sáng sớm hôm nay, anh phải đích thân cho mẹ để nghe ngóng tin của Thẩm Lệ, lúc này mới biết Thẩm Lệ sáng sớm đã về thành phố rồi, Cố Tri Dân cũng đi theo.



Anh đứng rất lâu ở chỗ khuất trước cửa tiểu khu, nghĩ làm thế nào đi tìm Thẩm Lệ, kết quả cô ấy đã ra ngoài rồi, anh không nghĩ ra nên làm sao, sau đó trực tiếp đi theo.



Nói ra cũng có chút buồn cười, người trước kia không hay nói, bây giờ muốn tìm cô ấy nói chuyện, cũng phải nghiêm túc suy nghĩ như vậy.



Thẩm Lệ chọn thức ăn, cười một tiếng không có cảm xúc: “Anh trưởng thành, anh là người trưởng thành nhất trên thế giới.”



Cố Tri Dân hơi nheo mắt lại, khẽ nói: “Thẩm Tiểu Lệ, ở trong mắt của em, anh chính là loại người càn quấy sao?”



Ngữ khí của anh có chút kỳ lạ, Thẩm Lệ không nhịn được ngước lên nhìn anh: “Anh đang nói cái gì?”



Thẩm Lệ nghe thấy thế, mặt mày uể oải, mắt rũ xuống không lên tiếng.



Cố Tri Dân thấy cô ấy mặc nhận, tiếp tục nói: “Mấy năm nay, em từ chối anh, tránh né anh, nói lời tuyệt tình tàn nhẫn cũng không ít, anh cũng có tự tôn, em cũng đã nói rõ ràng như vậy rồi, anh còn làm phiền em nữa sao? Mặt anh dày như tường thành sao?”



Anh chú ý đến lông mi của Thẩm Lệ khẽ rung lên.



Đây là biểu hiện cảm xúc xao động.



“Yên tâm, sau này anh sẽ không làm phiền em nữa, mọi người dù sao cũng quen biết nhiều năm như vậy rồi, hai nhà chúng ta đều là thế gia, qua lại cũng nhiều, không thể ở bên nhau, tóm lại vẫn có thể tiếp tục làm bạn, còn trên công việc…”



Cố Tri Dân hơi ngừng lại: “Bản thân em cũng hiểu, ở trong giới này, tài nguyên của tập đoàn truyền thông Thịnh Hải là tốt nhất.”



Thấy Thẩm Lệ không nói, giọng nói của Cố Tri Dân bất giác ôn hòa hơn một chút: “Em cảm thấy sao?”



Thẩm Lệ nhìn Cố Tri Dân hơi có chút xuất thần, lúc này mới hoàn hồn trở lại, lại không dám nhìn thẳng vào Cố Tri Dân, cô ấy chỉ khẽ liếc qua anh rồi di chuyển ánh mắt sang chỗ khác, ngẫu nhiên chọn một cây củ cải bên cạnh.



Cố tình khiến bản thân nhìn như bình thường: “Tôi cảm thấy anh nói có đạo lý.”



Từ bỏ cảm xúc cá nhân mà nói, Cố Tri Dân nói rất đúng.



“Còn vấn đề giải ước?” Cố Tri Dân hỏi cô ấy.



Thẩm Lệ cầm cây củ cải bỏ vào trong xe đẩy: “Quay xong “Mất Thành”, chắc hợp đồng cũng đến hạn.”



Cố Tri Dân nhếch môi: “Đây mới là biểu hiện của người trưởng thành nên có.”



Ý của Thẩm Lệ, chính là bây giờ không giải ước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK