“Hướng Minh không nói với anh sao? Tôi là bác của cậu bé Nguyễn Kiến Định.” Nếu như Tư Mộ Hàn đã biết rồi , chắc chắn Nguyễn Hướng Minh cũng biết , với tính cách của cậu bé , sao có thể không giải thích cặn kẽ một lượt , Nguyễn Kiến Định ngạc nhiên nhìn anh ta.
Đúng thật là mất trí nhớ rồi , ngay cả mình mà cũng quên.
“Hướng Minh chỉ nói với tôi là có người này , tôi không nhớ anh nhìn như thế nào? Anh là Nguyễn Kiến Định sao?” Nói xong , Lê Quốc Nam mím môi ngồi lên giường , tay phải nắm chặt ga giường , không biết vì sao , cảm thấy người này làm mình rất áp lực.
Anh ấy chỉ đứng đó , anh ta đã không thở được , cả người vô thức căng lên , anh ấy có an ủi mình như nào cũng không thể thả lỏng được , cảm thấy vô cùng không tự nhiên.
“Căng thẳng cái gì? Xem ra cho dù anh không nhớ tôi nữa mà vẫn sợ tôi nhỉ.” Tự giễu một câu , Lê Quốc Nam điều chỉnh tư thế , để anh ta ngồi trên giường thoải mái hơn một chút.”
Nguyễn Kiến Định thở dài , anh không biết bản thân rốt cuộc đã làm chuyện kinh khủng gì , đến mức khiến một người dù đã mất đi ký ức vẫn sợ hãi anh trong vô thức như vậy.
“Thật xin lỗi , hình như tôi đã từng làm chuyện gì phải không? Tôi , tôi đã quên hết mọi thứ , anh có thể nói cho tôi biết trước kia tôi là người như thế nào không?”
Mặc dù hơi e sợ người này , nhưng không hiểu sao , từ đáy lòng Lê Quốc Nam vẫn cảm thấy người này sẽ không hại mình , là một người đáng tin cậy , quả thật không thể lý giải được , nhưng anh ta cũng chẳng còn cách nào khác , chỉ có thể lựa chọn hỏi người trước mặt mà thôi.
“Muốn biết cái gì cứ hỏi , anh biết gì sẽ nói nấy.” Nguyễn Kiến Định chỉnh lại quần áo một chút , ngồi bắt chéo chân trên ghế , hai tay chỉnh tề đặt trên đùi , hơi nhếch khóe môi , nhún vai với Lê Quốc Nam.
“Vì sao tôi lại ở bệnh viện? Có chuyện gì xảy ra à?” Anh ta vốn định hỏi tại sao mẹ anh ta lại ghét người đàn ông này đến thế , chân mày Lê Quốc Nam hơi nhíu lại , lời đã đến bên miệng nhưng vẫn không cách nào nói ra được.
Trực giác nói cho anh ta , câu trả lời nhất định không phải là điều anh ta muốn biết. Tuy thời gian tiếp xúc chưa lâu , nhưng anh ta không tin mối quan hệ với những người này không chỉ đơn giản như mặt ngoài , nhất định đã xảy ra vấn đề gì đó.
“Chuyện này nói đến phải trách anh , vì cứu anh nên em mới bị rơi xuống biển , sau đó còn bị bọn người xấu vớt được , bị tra tấn một thời gian dài rồi mới được em gái của anh cứu về. Cho nên lời mẹ em nói lúc nãy không sai , tất cả những khổ cực mà em phải gánh chịu đều là bởi vì tụi anh cả , rất xin lỗi Quốc Nam , là anh đã phụ lòng tin của em.”
Chuyện này bị Nguyễn Kiến Định chôn sâu tận đáy lòng đã từ rất lâu rồi , cứ tưởng câu xin lỗi e rằng cả đời này đều không thể nói ra , không ngờ ông trời thương xót cho anh một cơ hội chuộc tội , để anh được ngồi ở đây chính miệng nói với cậu ấy , mặc dù hiện tại cậu ấy chẳng thể nhớ gì cả.
“Tuy tôi không nhớ rõ chuyện gì , nhưng nếu thực sự tôi vì cứu anh mà biến thành như hiện tại , tôi cũng sẽ không trách anh , tôi chấp nhận lời xin lỗi này. Nguyễn Kiến Định , tôi nghĩ trước kia chúng ta nhất định rất thân thiết.”
Sau khi mất đi ký ức , ở trước mặt Nguyễn Kiến Định lá gan của Lê Quốc Nam cũng lớn hơn rất nhiều , đã có thể cười nói giao lưu với anh.
Hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ , không mất bao lâu , Lê Quốc Nam đã có thể nắm đại khái những chuyện trước đây của mình , quả thực đầy đủ thăng trầm chập trùng , cứ như nhân vật nam phụ đáng thương của một bộ phim truyền hình.
Nhắc đến người con gái mà anh ta từng thích , không biết hiện tại cô ấy có sống tốt không , nói đến đây lòng anh ta chợt thấy ngứa ngáy.
“Muốn đi gặp Tri Hạ à?
Nhìn điệu bộ của anh ta , Nguyễn Kiến Định lập tức biết anh ta muốn làm gì , anh khẽ cười một tiếng đứng lên đi tới cửa.
Nhất thời Lê Quốc Nam không đoán được anh muốn làm gì , thực sự đúng là anh ta muốn đi xem cô gái ấy , nhưng hiện tại người ta chẳng những có chồng , mà còn có cả con. Một tình địch cũ đã mất trí nhớ như anh ta , hình như không được tốt lắm!
Trong lúc anh ta còn suy nghĩ miên man , Nguyễn Kiến Định đã đẩy xe lăn đi tới bên giường , vén chăn bông đang đắp trên người anh ta , thừa dịp anh ta còn đang sững sờ , hai tay anh dùng sức đỡ người ngồi trên xe lăn , rồi đẩy ra ngoài.