Trong xe không có mở đèn, chỉ có đèn đường mờ nhạt chiếu vào từ cửa sổ xe, có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của nhau.
Tư Mộ Hàn cười lạnh một tiếng: “Sau khi em về Thành phố Hà Dương, không phải chạy tới đoàn làm phim thì chính là tập trung tinh thần đi điều tra mấy chuyện kia, em còn nhớ rõ em là người phụ nữ của Tư Mộ Hàn anh hay sao?”
Nguyễn Tri Hạ sửng sốt một chút: “Anh có ý gì?”
Từ khi Tư Hạ mất tích, sau khi hai người tách nhau ra quay về Thành phố Hà Dương, lòng dạ của Nguyễn Tri Hạ lập tức hoàn toàn đặt vào công việc và nhà họ Tư.
Mỗi lần cô tìm anh, đều là vì có việc, chưa từng có lần nào là vì nhớ anh.
Làm cho Tư Mộ Hàn cảm thấy, giống như mình không hề có vị trí nào trong lòng Nguyễn Tri Hạ.
Anh cũng thừa nhận đêm nay hành động của mình có chút ngây thơ, nhưng anh cũng chỉ muốn cô có thể thấy anh nhiều hơn một chút, để cho cô hiểu rõ, ngoài Tư Hạ ra, cô còn có anh.
“Tự em suy nghĩ cho kỹ đi.” Tư Mộ Hàn nói xong thì mở cửa xe muốn đi xuống.
Nguyễn Tri Hạ không biết cô cần phải suy nghĩ cái gì.
Giọng nói của cô cũng vô cùng không tốt: “Tư Mộ Hàn, có chuyện gì anh cứ nói rõ ràng đi.”
Tư Mộ Hàn đã mở cửa xe ra một nửa thì nghe thấy lời nói của cô, nhưng chỉ dừng lại một chút, sau đó trực tiếp xuống xe.
Nguyễn Tri Hạ nghĩ tới hôm nay mình lấy được tóc của Trần Tuấn Tú, vội vàng xuống xe đuổi theo.
Tư Mộ Hàn nổi giận đùng đùng đi rất nhanh, Nguyễn Tri Hạ chạy chậm mới đuổi kịp anh.
Nguyễn Tri Hạ giữ chặt tay anh, thở hổn hển nhìn xung quanh nói: “Em lấy được tóc của Trần Tuấn Tú, em đưa tóc của anh ta cho anh, anh tìm cơ hội lấy của bố anh, sau đó đi xét nghiệm DNA so sánh đi.”
Cô vừa nói vừa lấy túi nilon nhỏ được bịt kín có tóc của Trần Tuấn Tú ra đưa cho Tư Mộ Hàn.
Mặc dù Tư Mộ Hàn vẻ mặt âm u, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy.
Nguyễn Tri Hạ thấy anh đã nhận lấy thì nói: “Vậy em đi trước đây.”
Cô mới xoay người đã bị Tư Mộ Hàn kéo lại, vẫn mang dáng vẻ âm khí nặng nề, giọng nói có chút bá đạo: “Em hôn anh một cái hãy đi.”
“Hả?” Nguyễn Tri Hạ trong chốc lát không kịp phản ứng, đột nhiên kêu cô hôn anh làm gì?
Nguyễn Tri Hạ nhìn thoáng qua cửa ra của Kim Hải, đúng lúc nhìn thấy Tư Cẩm Vân và Tô Miên đi ra từ bên trong.
Nguyễn Tri Hạ có chút lo lắng nói: “Chị anh đến đây.”
Chưa nói bây giờ cô và Tư Mộ Hàn đang trong tình trạng “chia tay”, cho dù không chia tay, kêu cô làm chuyện này ở nơi công cộng, cô cũng khó mà làm được.
Tư Mộ Hàn nắm cánh tay cô càng ngày càng chặt, giống như là sợ cô chạy mất.
Anh nhìn Nguyễn Tri Hạ, vẻ mặt khó lường: “Chị ta giới thiệu phụ nữ cho anh, em cũng được xem là vợ anh không thể hiện quyền sở hữu một chút sao? Không phải em viết kịch bản sao? Biết cưỡng hôn không?”
Nguyễn Tri Hạ: “… Nhưng em không muốn cưỡng hôn anh mà.”
“Em …” Tư Mộ Hàn tức giận đến căng chặt cằm, bỗng nhiên cúi đầu lại gần nhỏ giọng uy hiếp cô: “Nếu như em không hôn anh, anh sẽ ngay lập tức đi nói với Tư Cẩm Vân chúng ta không những không chia tay, mà còn có giấy chứn nhận kết hôn rồi.
Nguyễn Tri Hạ vẫn cảm thấy có chỗ nào sai sai.
Bây giờ việc mà cô và Tư Mộ Hàn phải làm, chính là tìm Tư Hạ, điều tra án tử của mẹ anh, rõ ràng hai người cùng một phe, vì sao anh lại lấy cái này ra uy hiếp cô?
Nhưng bất đắc dĩ là, cô khẳng định và xác định Tư Mộ Hàn là một người nói được làm được.
Cô lại quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Tư Cẩm Vân và Tô Miên đang đi qua bên này, Cô Hạ quyết tâm, mạnh mẽ đưa tay đẩy Tư Mộ Hàn lên trên đèn đường, kéo vạt áo của anh, nhón chân rồi hôn lên.
Cưỡng hôn.
Lúc cô viết kịch bản, chính là viết như vậy.
Cô dùng lực có chút mạnh, lưng Tư Mộ Hàn đập lên đèn đường, còn phát ra một tiếng vang nặng nề