Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 180:



Lời nói này rất qua loa, bây giờ vấn đề quan trọng nhất của Hạ thị thị, tất cả các đối tác đều muốn hủy hợp tác, thậm chí còn muốn đi kiện Hạ thị thị, đây đối với Hạ thị thị mà nói không khác họa vô đơn chí.



Thế nhưng, lúc này nếu như nhà họ Tư có thể đi ra nói giúp Hạ thị một câu, những đối tác đó cũng không dám hủy hợp tác.



Dù sao, không ai có thể chọc nổi nhà họ Tư.



Hạ Lập Nguyên thấy Nguyễn Tri Hạ không cùng đường như thế cũng không thể nói gì hơn, hơi thay đổi sắc mặt, giọng nói cũng nghiêm túc hơn, không còn quanh co lòng vòng: “Những chuyện này đều là thứ yếu, bây giờ vấn đề quan trọng là duy trì công ty hoạt động bình thường, con bảo Tư Mộ Hàn cử người ra nói một câu là được rồi,Hạ thị chúng ta mới có thể vượt qua cái cửa ải khó khăn này.”



Mắt Nguyễn Tri Hạ sáng lên: “Như vậy là được rồi?”



Hạ Lập Nguyên cho rằng mình đã thuyết phục được Nguyễn Tri Hạ, liền vội vàng gật đầu nói: “Đúng, chỉ đơn giản như vậy.”



Nhưng rất nhanh, vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ lại sụp xuống, trên mặt lộ ra vài phần kinh sợ: “Lúc trước anh ta đưa cho con thẻ đen,kết quả lại bị bọn bắt cóc lấy đi mất, đến bây giờ con còn chưa dám nói cho anh ta biết, nếu anh ta biết chuyện này, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho con…”.



Nguyễn Tri Hạ vừa nói, vừa chú ý đến vẻ mặt của Hạ Lập Nguyên.



Lúc cô nhắc đến tấm thẻ đen, cô rõ ràng thấy được sự chột dạ trên khuôn mặt của Hạ Lập Nguyên.



Bây giờ ông ta biết chột dạ
1633568980274.png

Giống như nghĩ đến một điều gì đó đáng sợ, Nguyễn Tri Hạ càng khóc to hơn Bố không biết anh ta đáng sợ thế nào đâu, anh ta quả thực là một con quỷ, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho con…



Nguyễn Tri Hạ khóc đến mức không dừng lại được, bây giờ cô mới biết tuyến lệ của mình lại dồi dào như thế.



Có lẽ, cô thật sự có thể thử nó trong ngành giải trí một chút.



Hạ Lập Nguyên vốn đang phiền muộn trong lòng, lúc trước thay đổi thái độ ôn hòa đối với Nguyễn Tri Hạ cũng là bởi vì có việc yêu cầu cô cố ý giả vờ, bây giờ thấy cô khóc không ngừng, thì lại càng phiền hơn.



Con đừng khóc nữa! Hạ Lập Nguyên tức giận rống lên một tiếng.



Nguyễn Tri Hạ lập tức ngừng khóc, còn nấc lên một tiếng.



Hạ Lập Nguyên nhìn ánh mắt của cô tỏ vẻ khinh bỉ, kẻ đần vẫn chính là kẻ đần, dù cho có trở nên xinh đẹp bình thường, thì vẫn vô dụng như thế.



Ông còn tưởng Nguyễn Tri Hạ đã mê hoặc được Tư Mộ Hàn, cho nên mới lấy tấm thẻ đen chỗ Tư Mộ Hàn, lại không ngờ chẳng qua là cho mượn dùng một chút mà thôi.



Nguyễn Tri Hạ cũng có chút không thích bản thân, cô cũng không muốn như vậy, chẳng qua cô khóc quá xuất thần mà thôi.



Hạ Lập Nguyên giống như đã hạ quyết tâm quan trọng gì đấy, hỏi Nếu như có thể tìm lại được tấm thẻ đen



Có thể tìm lại được sao



Nguyễn Tri Hạ lộ ra thần sắc mừng rỡ, nhưng rất nhanh lại biến mất, cô cười ảm đạm Còn có thể tìm được ở đâu chứ, con ngay cả hai người bọn cướp dáng dấp ra sao còn không nhớ rõ…



Hạ Lập Nguyên mặt không biến sắc quan sát tinh thần của Nguyễn Tri Hạ, xác định cô thực sự không biết gì về vụ bắt cóc của Tiêu Giai Kỳ, lúc này mới nhíu mày nói Bố sẽ nghĩ cách.



….



Rời khỏi phòng làm việc của Hạ Lập Nguyên, Nguyễn Tri Hạ đi ngay vào nhà vệ sinh rửa mặt.



May là hôm nay cô không trang điểm, nếu không mặt mũi lúc này sẽ không thể nào nhìn được.
Chương 181:



Rửa mặt xong, cô phát hiện hai mắt và mũi mình vẫn còn đỏ.



Vừa rồi thực sự đã khóc quá xuất thần.



Cô quay lại chỗ của mình, đồng nghiệp bên cạnh thấy bộ dạng này cô, quan tâm hỏi Chi Chi, cô làm sao vậy



Nguyễn Tri Hạ lắc đầu Không sao.



Người đồng nghiệp đó cũng không hỏi nhiều nữa, một người đồng nghiệp khác trước đấy đã thấy thư kí của Hạ Lập Nguyên tới tìm Nguyễn Tri Hạ bèn nói nhỏ Là chủ tịch tìm cô ấy.



Chủ tịch tìm cô ấy làm gì



Không biết, chắc là vì chuyện của nhà máy, nhưng không phải cô đã gả cho Tư Mộ Hàn rồi sao, chủ tịch chắc là muốn lợi dụng mối quan hệ này…”.







Nguyễn Tri Hạ im lặng nghe, cảm thấy người trong phòng dự án vẫn rất giỏi, cái này cũng có thể đoán được.



Phía sau các cô ấy lại nói gì đó, Nguyễn Tri Hạ không nghe rõ, nhưng thật ra có thể láng máng nghe được những câu kiểu Thật quá đáng… Chủ tịch làm sao có thể như vậy….



Nguyễn Tri Hạ có chút ngạc nhiên hai đồng nghiệp này não chứa cái gì vậy.



Thế nhưng hình như các cô ấy đang nói xấu Hạ Lập Nguyên







Truyền thông Thịnh Đỉnh.



Mộ Hàn, buổi trưa vẫn để cho Kim Đỉnh đưa cơm qua sao Chuyện Cố Tri Dân tích cực nhất mỗi ngày, chính là đi ăn.



Tư Mộ Hàn không ngẩng đầu lên Không cần.



Cố Tri Dân hỏi anh Cậu muốn đi đâu



Tư Mộ Hàn không để ý đến anh ta nữa.



Cố Tri Dân tức giận liếc mắt, nếu không phải anh ta đã biết Tư Mộ Hàn nhiều năm như vậy, tính cách Tư Mộ Hàn băng giá như tủ lạnh này, thì đã sớm muốn bị anh ta đánh rồi.



Tư Mộ Hàn vừa mới giải quyết xong công việc của mình, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Cố Tri Dân, giọng lạnh lẽo nói Cậu đánh thắng được tôi sao



Cố Tri Dân giống như gặp quỷ nhìn anh Dựa vào, đánh không lại đánh không lại! Trong lòng tôi nghĩ gì cậu đều có thể đoán được sao



Tư Mộ Hàn cười nhẹ một tiếng, cầm điện thoại di động lên đi ra ngoài.



Tính Cố Tri Dân vẫn luôn thích nói nhiều lại ttăng động, thời thiếu niên trung học năm hai còn thường xuyên kéo bè kéo lũ đánh nhau, những người quen biết anh ta rất dễ dàng có thể đoán được tâm tư của anh ta.



Tư Mộ Hàn lái xe đến Hạ thị.



Chuyện nhà máy của Hạ thị hôm qua đã bị phơi bày, phát tán qua một đêm bây giờ đã ồn ào đến mức cả thế giới đều biết rồi, cũng khó mà giữ được chó cùng dứt giậu Hạ Lập Nguyên có thể đoán được Nguyễn Tri Hạ là người ra tay phía sau.



Anh không quá yên tâm, cho nên mới dự định đến Hạ thị xem tình hình.



Anh lái xe đến bãi đỗ xe của Hạ thị, lấy điện thoại di động ra gọi cho Nguyễn Tri Hạ, nhưng không có ai nghe máy.



Anh xuống xe trực tiếp đi vào công ty.



Bởi vì chuyện của nhà máy, việc ra vào Hạ thị càng trở nên nghiêm ngặt.



Tư Mộ Hàn đi vào, đã bị bảo vệ ngăn lại Anh là ai, đến tìm ai



Bảo vệ ba tầng trong ba tầng ngoài, chắc là sợ có người đến gây rối.



Người Tư Mộ Hàn rất cao, người bình thường đứng ở trước mặt đều phải ngửa đầu nhìn lên nhìn anh.



Anh cúi đầu, mặt không biểu cảm dáng vẻ uy nghiêm Tìm người.
Chương 182:



Bảo vệ cảm thấy người này khí chất quá mạnh, vừa nhìn nhất định là nhân vật lớn, cũng không dám chậm trễ, trực tiếp đưa anh đi đến chỗ lễ tân Anh nói với mấy cô ấy một chút anh muốn tìm ai.



Cô lễ tân hôm nay cũng là trong tình trạng bày thế trận chờ quân địch, bên trong thiếu chút nữa đã bị các phóng viên trà trộn đi vào, lúc này đã thần hồn nát thần tính.



Thế nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Tư Mộ Hàn, nói có chút lắp bắp Xin hỏi ngài… tìm… tìm ai



Nguyễn Tri Hạ Tư Mộ Hàn rũ mắt xuống, nhằm giấu đi sự mất kiên nhẫn ở đáy mắt.



Gần đây sự kiên nhẫn của anh không được tốt, thế nhưng lúc gặp chuyện có liên quan đến Nguyễn Tri Hạ, anh phát hiện khả năng nhẫn nại của mình cao hơn một chút.



Nguyễn Tri Hạ Cô lễ tân cảm thấy câu này có chút quen tai.



Không đợi cô lễ tân mở miệng, một giọng nữ quen thuộc đã truyền đến tai Tư Mộ Hàn Tư Gia Thành



Tư Mộ Hàn quay đầu nhìn lại, vừa đúng lúc thấy Nguyễn Tri Hạ cách đó không xa đang đi tới.



Đầu tiên cô đi từ từ, giống như là không chắc chắn liệu có phải là anh hay không, sau đó chạy chậm về phía anh.



Lúc này đang là giờ nghỉ trưa, Nguyễn Tri Hạ đang chuẩn bị đi ăn cơm, kết quả vừa ra thang máy, đã nhìn thấy một người đàn ông rất cao lớn đang đứng trước quầy lễ tân gặng hỏi cô nhân viên liền nghi ngờ là Tư Gia Thành.



Tư Gia Thành cái người đàn ông hung hăng kiêu ngạo này, sao có thể bằng lòng chịu hỏi lễ tân như vậy



Thế nhưng càng nhìn càng giống, cô liền gọi tên của anh ta.



Không nghĩ tới, là Tư Gia Thành thật.



Nguyễn Tri Hạ chạy chậm dến trước mặt của anh, vẻ mặt nghi hoặc Là anh thật, sao anh lại ở đây



Lúc cô lễ tân bên cạnh nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, cũng nhận ra là cô tới, tủm tỉm cười nói Cô Hạ, ngài đây tới tìm cô.



Nguyễn Tri Hạ càng có vẻ nghi ngờ nhiều hơn “Tìm tôi có chuyện gì à”



Nhưng cô cũng biết đây không phải là nơi nói chuyện nên kéo “Tư Gia Thành” ra ngoài.



Tư Mộ Hàn có vẻ chậm rãi khi bị cô kéo đi, bởi vì thân hình cao lớn nên anh đi một bước cô phải đi hai bước, như vậy lại khiến cả người anh toát lên vẻ ung dung trấn tĩnh.



“Anh tìm tôi có chuyện gì không” Ra khỏi Hạ Thị, Nguyễn Tri Hạ lại hỏi câu hỏi trước đó.



Theo cô thấy nếu không có chuyện gì thì “Tư Gia Thành” sẽ không đến tìm cô.



“Tư Gia Thành” không lập tức trả lời câu hỏi của cô ngay mà bình tĩnh đánh giá cô.



Trước đó Nguyễn Tri Hạ đã khóc, tuy hiện giờ đã không nhìn ra vết tích gì nhưng Tư Mộ Hàn vẫn hết sức tỉ mỉ khi chú ý thấy mắt của cô hơi sưng, còn hơi đỏ nhạt không được bình thường.



Đã khóc à



Anh hơi nheo mắt lại, thực sự không thể nào liên hệ được “Nguyễn Tri Hạ” với từ “khóc” này với nhau.



Càng huống chi còn là ở Hạ thị, cô ấy sẽ không khóc với Hạ Lập Nguyên đấy chứ



Mấy giây cứ trôi qua như vậy, Tư Mộ Hàn mới lên tiếng “Đi ngang qua, cô mời tôi ăn cơm.”



Giọng điệu hết sức hiển nhiên này nói nghe rất muốn ăn đòn.



Nhưng mà “Tư Gia Thành” dù sao cũng là ân nhân của cô, chỉ cần yêu cầu của anh ta đưa ra không quá đáng thì Nguyễn Tri Hạ đều sẽ đáp ứng anh ta.



Nguyễn Tri Hạ dẫn anh đến một nhà hàng cách công ty hơi xa, ở đó không dễ gặp đồng nghiệp cùng công ty, cũng sẽ bớt được chút phiền phức.



Sau khi đến nhà hàng hai người ngồi xuống, tuy “Tư Gia Thành” không nói gì nhưng Nguyễn Tri Hạ có thể cảm nhận được anh ta không thích nơi này lắm.



Thật ra Nguyễn Tri Hạ rất thông cảm với anh ta.



Anh ta là đại thiếu gia nhà giàu, bình thường ăn một bữa cơm toàn là đến mấy chỗ dạng như Kim Đỉnh, hoàn toàn coi Kim Đỉnh là nhà bếp trong nhà mình.



Là bản thân anh ta muốn cô mời anh ta ăn cơm, ăn một bữa cơm ở nhà hàng kiểu này cũng tốn mấy trăm, đối với cô mà nói… vậy cũng là rất đắt rồi.
Chương 183:



Nguyễn Tri Hạ nghĩ đến đây liền bất giác sờ ví của mình, vẻ mặt hơi đau lòng.



Tư Mộ Hàn chú ý đến biểu cảm của Nguyễn Tri Hạ, không tự chủ đươc hơi nhếch khóe miệng lên. Đương nhiên anh biết là cô rất nghèo.



Nhưng đối với anh mà nói việc ép cô mời anh ăn cơm, lợi dụng cô thật sự thú vị.



Nhân viên phục vụ đi qua ghi món, Nguyễn Tri Hạ đẩy thực đơn đến trước “Tư Gia Thành” nói “Anh gọi trước đi.”



“Tư Gia Thành” cũng không khách khí, mở thực đơn ra đọc liền tên của ba món.



Nguyễn Tri Hạ biết phần trước của thực đơn là món ăn thương hiệu của nhà hàng, tất cả đều rất đắt tiền.



Tư Mộ Hàn lại lật ra phần sau, còn gọi một món canh, sau đó anh ngẩng đầu nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ hỏi cô với vẻ mặt nghiêm túc “Có phải tôi gọi nhiều quá rồi không”



Nguyễn Tri Hạ lắc đầu “Không nhiều…”



Cô nhớ lần trước ăn cơm cùng họ ở Kim Đỉnh, chỉ có bốn năm người ăn mà gọi cả một bàn lớn đầy thức ăn, không kém gì yến tiệc cung đình cả.



Tư Mộ Hàn gật đầu đồng ý “Vậy thì tôi gọi thêm hai món nữa.”



Nguyễn Tri Hạ “…”



Tư Mộ Hàn liếc nhìn, khẽ cau mày “Không có gì ngon cả.”



Sau đó anh chuyển thực đơn cho Nguyễn Tri Hạ.



Thật ra quan niệm sống của Nguyễn Tri Hạ rất giản dị, hai người ăn ba món mặn và một món canh là cô cảm thấy hoàn toàn đủ rồi.



Nhưng nghĩ đến người ngồi đối diện là đại thiếu gia “Tư Gia Thành” thì cô lại gọi thêm hai món ăn và một món điểm tâm, nếu không thì cô cũng cảm thấy oan ức cho anh ta.



Gọi món xong Nguyễn Tri Hạ đứng dậy đến nhà vệ sinh.



Tư Mộ Hàn nhìn bóng dáng của cô đi khuất rồi mới gọi nhân viên phục vụ đến, đưa ra một tấm thẻ “Thanh toán.”







Nguyễn Tri Hạ từ nhà vệ sinh ra thì nhìn thấy Nguyễn Hương Thảo.



Nhưng mà Nguyễn Hương Thảo không nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, bởi vì cô ta đang đi ra ngoài cửa và quay lưng về phía Nguyễn Tri Hạ.



Nguyễn Tri Hạ cố ý đi chậm lại, rớt lại phía sau Nguyễn Hương Thảo. Cô chỉ không muốn để Nguyễn Hương Thảo nhìn thấy cô và “Tư Gia Thành” ăn cơm với nhau, sau đó xảy ra phiền phức không cần thiết.



Vậy nhưng hướng đi của Nguyễn Hương Thảo lại giống với Nguyễn Tri Hạ, Nguyễn Tri Hạ đành phải đi chậm hơn nữa…



Cho đến khi Nguyễn Hương Thảo đi vào một gian phòng riêng.



Lúc đi qua gian phòng riêng Nguyễn Tri Hạ này dừng chân lại một chút.



Phòng riêng của nhà hàng cách âm không quá tốt.



Bên trong có tiếng tranh cãi truyền ra.



Giọng nói của Nguyễn Hương Thảo the thé, âm lượng từ trong phòng riêng truyền ra ngoài đã được giảm thấp xuống không ít “Không thể trả thẻ đen cho nó!”



“Không… Hạ thị… Con muốn thế nào…”



Người lên tiếng sau đó là Hạ Lập Nguyên, giọng nói của ông ta còn nhỏ hơn cả giọng của Nguyễn Hương Thảo cho nên không nghe được đầy đủ.



Hai bố con này đang tranh cãi chuyện có trả lại thẻ đen hay không ư



Từ khi chuyện nhà máy bị bại lộ đến nay còn chưa đến hai mươi tư giờ, đây đã là lần thứ hai Nguyễn Tri Hạ nghe thấy Hạ Lập Nguyên và Nguyễn Hương Thảo cãi nhau rồi.



Hạ Lập Nguyên thật sự thương Nguyễn Hương Thảo, mà Nguyễn Hương Thảo cũng thật sự được chiều quá sinh hư rồi. Bây giờ Hạ thị rơi vào nguy hiểm, cô ta không nghĩ xem làm sao để giúp Hạ Lập Nguyên giải trừ nguy cơ của công ty, lại còn tranh cãi với Hạ Lập Nguyên vì tư lợi cá nhân.



Với Hạ Lập Nguyên mà Nguyễn Hương Thảo còn như vậy, chẳng phải sau này cô ta sẽ càng đối đãi với Tiêu Giai Kỳ vô tình hơn sao
Chương 184:



Tâm trạng của Nguyễn Tri Hạ hơi phức tạp, cô đã không muốn lo cho Tiêu Giai Kỳ nữa rồi.



Bất kể sau này Nguyễn Hương Thảo đối xử với Tiêu Giai Kỳ ra sao, đây đều là lựa chọn của bản thân Tiêu Giai Kỳ.



Ngay cả chuyện cô lấy thẻ đen đổi Tiêu Giai Kỳ mà bà ta cũng không hề cảm động một chút nào, ngược lại còn muốn lấy lòng cô để thuận tiện sau này dễ lợi dụng…



Nguyễn Tri Hạ hít sâu một hơi để điều chỉnh lại cảm xúc, đi đến bàn ăn mà “Tư Gia Thành” đang ngồi.



Mấy món đã được đem lên nhưng “Tư Gia Thành” cũng chưa ăn, anh cầm điện thoại di động không biết đang làm gì.



Cảm nhận được có người đến, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại ở Nguyễn Tri Hạ một giây sau đó để điện thoại xuống, thong dong mở miệng nói “Tôi đang định gọi điện thoại cho Thời Dũng.”



Nguyễn Tri Hạ khó hiểu “Để làm gì”



“Tư Gia Thành” nói với giọng điệu nghiêm túc “Bảo cậu ta dẫn người đến nhà vệ sinh lôi cô ra ngoài.”



Nguyễn Tri Hạ “…”



Được rồi, cô đi nhà vệ sinh một chuyến hết những hơn hai mươi phút.



Nguyễn Tri Hạ không tiếp lời, có thể “Tư Gia Thành” cảm thấy không ổn nên cũng không nói thêm gì nữa, nhưng mà anh cũng không ăn bao nhiêu.



Lúc thanh toán thì nhân viên phục vụ đưa tấm thẻ cho Nguyễn Tri Hạ “Chào cô, chồng cô đã thanh toán rồi, tổng cộng là hết hai triệu hai trăm bốn mươi bốn ngàn.”



“Chồng tôi”



Nguyễn Tri Hạ vẫn chưa nghĩ đến người mà nhân viên phục vụ nói là “Tư Gia Thành”, người đầu tiên cô nghĩ đến là Tư Mộ Hàn.



Cô quay đầu lại hỏi “Tư Gia Thành” “Anh họ của anh cũng ăn cơm ở đây ư”



“Tư Gia Thành” không có biểu hiện gì, trong thoáng chốc sắc mặt đã trầm xuống, lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, quay người đi nhanh ra ngoài.



Dưới chân như có gió, đi cực kỳ nhanh.



Tư Mộ Hàn nghĩ anh không đi nhanh một chút thì có thể sẽ không nhịn được mà đánh Nguyễn Tri Hạ mất.



Nhân viên phục vụ ý thức đươc mình đã hiểu lầm mối quan hệ của hai vị khách này, vội vàng giải thích “Thật ngại quá, tôi tưởng người vừa nãy và cô là quan hệ vợ chồng, là người vừa nãy đã thanh toán.”



Nguyễn Tri Hạ ngây người, cầm lấy tấm thẻ đuổi theo ra ngoài.



“Tư Gia Thành” cũng chưa đi được bao xa, lúc Nguyễn Tri Hạ đuổi kịp thì anh đang nghe điện thoại.



Nguyễn Tri Hạ đứng chờ anh nghe điện thoại xong.



Hai phút trôi qua, “Tư Gia Thành” cúp máy quay đầu lại liếc nhìn cô, anh nhìn cô với khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc.



Nguyễn Tri Hạ bị anh nhìn đến nỗi toàn thân nổi da gà, cô đưa thẻ và tiền mặt cho anh: “Đã nói là tôi mời anh ăn cơm rồi, đương nhiên tôi phải thanh toán.”



“Tư Gia Thành” rút thẻ lại nhưng không lấy tiền mặt.



Nguyễn Tri Hạ vẫn muốn nhét tiền cho anh: “Này, trả tiền cho anh!”



Ánh mắt của “Tư Gia Thành” dừng lại ở ngón tay thon dài trắng nõn của cô, sau đó anh giơ tay ra. Nguyễn Tri Hạ tưởng anh muốn nhận tiền nhưng không ngờ anh lại cầm lấy tay của cô.



Sắc mặt của Nguyễn Tri Hạ hơi thay đổi, cô còn chưa nói thì tay của “Tư Gia Thành” đã tăng sức, ngay lập tức đã kéo cô vào lòng. Anh nhìn xuống, trong cặp mắt đen láy đầy vẻ nồng nhiệt, giọng nói trầm thấp giống như rượu ủ lâu năm, hương thơm làm say lòng người.



Nhưng lời nói ra khỏi miệng lại hết sức vô liêm sỉ: “Cô thật sự muốn trả tiền cho tôi thì hãy hôn tôi một cái, cô hôn rồi tôi sẽ nhận tiền.”



“????” Đồ thần kinh.”



Đây là ở trên đường có nhiều người đi lại, Nguyễn Tri Hạ căng thẳng đến mức tim giống như sắp lao vọt ra khỏi cổ họng, trong lòng quýnh lên, đầu gối thúc mạnh lên trên…



“A…”
Chương 185:



Lúc nãy Tư Mộ Hàn chỉ mải nhìn biểu cảm trên mặt Nguyễn Tri Hạ nên hoàn toàn không ngờ rằng cô sẽ dùng chiêu này, nếu không thì với thân thủ và mức độ cảnh giác của anh, làm sao có thể bị trúng chiêu được.



Có điều đòn này của Nguyễn Tri Hạ cũng rất mạnh, đầu gối thúc thẳng vào vị trí quan trọng của anh, là thật sự… đau.



Điều này cũng khiến Tư Mộ Hàn ý thức được ở trước mặt Nguyễn Tri Hạ thì mức độ cảnh giác của anh gần như là 0.



“Anh… anh không sao chứ?” Nguyễn Tri Hạ nghe thấy anh kêu một tiếng. Tuy sắc mặt không có thay đổi gì nhưng nhìn cằm của anh kéo căng là có thể thấy hình như anh rất đau.



Mặc dù cô thật sự quan tâm việc anh có làm sao hay không nhưng cô không áy náy chút nào cả. Đối với loại đàn ông mặt dày luôn muốn lợi dụng cô, lúc nên đánh thì vẫn phải đánh.



Nhưng “Tư Gia Thành” cũng không buông tay cô ra, chỉ âm trầm nói một câu: “Tôi không sao, nhưng mà cô thì có chuyện đấy.”



Nếu thật đá hỏng anh ta, hạnh phúc nửa đời sau của cô sẽ hết rồi.



Nguyễn Tri Hạ không thể nào lĩnh hội được ý nghĩa sâu xa trong câu nói này của anh ta, cô chỉ tưởng rằng mình đã chọc giận anh ta, anh ta muốn xử lý cô.



Không biết bây giờ chạy có còn kịp không?



Lúc co chân muốn chạy thì cô mới ý thức được tay của mình vẫn bị “Tư Gia Thành” giữ chặt.



Ý thức được mình sắp gặp họa, cô ngẩng đầu nhìn “Tư Gia Thành” theo bản năng, mà anh thì lại cúi đầu xuống hôn cô.



Nguyễn Tri Hạ nổi giận trong lòng, cô vẫn muốn dùng cách cũ nhưng “Tư Gia Thành” đã sớm đề phòng cho nên Nguyễn Tri Hạ không thành công, hơn nữa anh có khí thế áp đảo, hôn vừa mạnh vừa sâu, thậm chí còn không có Nguyễn Tri Hạ cơ hội hít thở.



Anh mà dốc sức thì Nguyễn Tri Hạ hoàn toàn không phải đối thủ của anh, cô không thể nào hít thở được liền giơ tay đẩy anh ra.



Lúc này cô đã mềm nhũn, căn bản là không có sức lực gì, ngược lại còn giống như đang tán tỉnh.



Hơi thở của Tư Mộ Hàn lại nặng nhọc hơn một chút, cắn vào môi cô một cái giống như trừng phạt, sau đó anh mới buông cô ra, lùi lại một bước nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt thâm trầm.



Nguyễn Tri Hạ bất ngờ bị anh đẩy ra, loạng choạng một chút mới đứng vững.



Khóe môi hơi đau, cô đưa tay lên sờ, phát hiện thấy trên tay dính vết máu mới biết lúc nãy “Tư Gia Thành” lại cắn rách môi của cô.



Nguyễn Tri Hạ thực sự không biết phải ứng phó với “Tư Gia Thành” như thế nào, mắng anh ta cũng vô ích, anh ta sẽ chỉ càng mặt dày hơn, càng vô liêm sỉ hơn, đánh thì không đánh lại được.



Cô trừng mắt nhìn anh ta một cái rồi quay người định bỏ đi.



“Chi Chi!”



Cô vừa định đi thì nghe thấy có người gọi mình.



Giọng nói quen thuộc này khiến tâm trạng của Nguyễn Tri Hạ càng tệ hơn.



Nguyễn Hương Thảo từ trong nhà hàng đi ra thì nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ và “Tư Gia Thành” hôn nhau trên phố, nhưng lần này cô ta không chụp ảnh nữa.



Dù sao thì lần trước cô ta đã chụp hình nhưng cuối cùng cũng bị nhà họ Tư dìm xuống, không giải quyết được gì cả.



“Lúc nãy chị nhìn bóng lưng cảm thấy giống, không ngờ thật sự là em.” Nguyễn Hương Thảo vừa nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ liền tỏ vẻ thân thiết đi qua, sau đó lại nhìn sang “Tư Gia Thành” giả vờ ngạc nhiên: “Thật trùng hợp, anh Tư cũng ở đây à?”



Tư Mộ Hàn chẳng thèm nhìn cô ta, co chân ngồi xổm xuống, nhặt số tiền trước đó Nguyễn Tri Hạ đã ném xuống đất trong lúc hoảng loạn.



Tuy trong lòng Nguyễn Tri Hạ vẫn giận “Tư Gia Thành” nhưng lại không thể không thừa nhận, khí chất trên người và trong dòng máu của người đàn ông này khiến dáng vẻ ngồi xổm dưới đất nhặt tiền của anh trông cũng rất đẹp.



Ý thức được mình lại bị vẻ bề ngoài của “Tư Gia Thành” mê hoặc, Nguyễn Tri Hạ âm thầm cắn môi.



Tỉnh táo lại một chút, khí chất tốt đến mấy, mê hoặc đến mấy cũng không thể che đậy chuyện anh ta là một kẻ biến thái cợt nhả với chị dâu.



Sau khi nhặt tiền lên “Tư Gia Thành” chậm rãi phủi bụi trên bề mặt, sau đó nhét tiền vào túi áo của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK