“Ở trên giường không được chửi bậy.” Tư Mộ Hàn thở dốc, khẽ hôn lên môi cô: “Nhưng một lát nữa cô có thể kêu lớn một chút.”
Nguyễn Tri Hạ biết rõ sớm muộn gì cũng có ngày hôm nay.
Nhưng trong lòng cô vẫn rất bài xích.
Sau khi nghe thấy anh ấy nói như vậy, cả người cô lập tức cứng đờ ra như tảng đá.
Tư Mộ Hàn cảm nhận được sự thay đổi của cô, hơi khó chịu, có vẻ như sắp nổi giận.
Nhưng anh chỉ nhẹ nhàng nói: “Không làm cũng được, nhưng cô phải giúp tôi lấy ra.”
Anh là dao thớt mà cô chỉ là thịt cá.
Tư Mộ Hàn đã nói như vậy chứng tỏ anh đã khoan nhượng cho cô rồi. Cô không dám lại từ chối một lần nữa.
Cô cố lờ đi cảm giác xấu hổ trong lòng, để anh ấn chặt tay, để anh dẫn dắt mà giúp anh giải quyết.
Không biết phải qua bao lâu, đến khi Nguyễn Tri Hạ cảm giác bàn tay đã tê dại như thể không còn là của mình nữa thì mới thấy thứ trong tay mình giật lên một cái, trên tay lại có cảm giác quen thuộc vì bị thứ chất lỏng sền sệt nóng bỏng kia dính đầy.
Tư Mộ Hàn rút khăn giấy giúp cô lau tay.
Nguyễn Tri Hạ ngượng ngùng xoay đầu qua một bên, không nhìn thứ đồ kia.
Đột nhiên giọng nói của Tư Mộ Hàn vang lên giữa căn phòng yên tĩnh.
“Còn chê tôi thời gian ngắn?”
“…” Nguyễn Tri Hạ lại đỏ bừng mặt, hất tay anh ra rồi chạy vọt vào nhà tắm.
Tư Mộ Hàn nhìn theo bóng dáng chạy trối chết của cô, cười thầm.
Hôm sau.
Khi Nguyễn Tri Hạ đi xuống dưới lầu, trong phòng khách chỉ có Tư Gia Thành đang gật gù trên sô pha còn Tư Mộ Hàn thì không thấy đâu.
Nguyễn Tri Hạ đi qua vỗ lên vai Tư Gia Thành gọi: “Tối qua cậu không ngủ sao?”
“Ba giờ mới ngủ. Nhận nhiều việc quá.” Tư Gia Thành hơi hé mắt nhìn một cái, nói hết câu lại tiếp tục nhắm mắt lại, trực tiếp ngả người xuống sô pha ngủ.
“Anh họ cậu đâu rồi?”
“Không biết. Chắc là đã đi rồi.”
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Tư Mộ Hàn không có ở đây thì tốt.
Sau khi ăn sáng cô liền đi tới công ty nhà họ Mộ.
Vừa tới công ty đã được thông báo đi họp.
Vốn là cuộc họp của lãnh đạo công ty nhưng Nguyễn Lập Nguyên lại chỉ đích danh cô tới tham gia, cô đành phải đi theo ông ta.
Đúng như những gì Nguyễn Tri Hạ đoán, sản phẩm của công ty họ bị người tiêu dùng tẩy chay, lượng tiêu thụ giảm mạnh, đến bây giờ đã có đối tác muốn rút vốn rồi.
Đột nhiên có người đề xuất ý kiến: “Người hiện đại thường thích học theo người khác. Nếu như có thể mời được minh tinh nổi tiếng tới làm người đại diện cho sản phẩm thì nhất định sẽ giải quyết được cục diện khó khăn trước mắt này.”
“Tìm ai chứ?”
“Ví dụ như Trần Tuấn Tú. Cậu ta là ảnh đế trẻ nhất trong làng giải trí, fan của cậu ta cực kì đông đảo. Nếu như có thể mời được cậu ta về làm người đại diện cho sản phẩm của chúng ta thì vấn đề trước mắt này nhất định sẽ được giải quyết.”
Nguyễn Tri Hạ lập tức ngẩng đầu nhìn về phía người đưa ra đề nghị này, sau đó nhếch môi cười nhạt.
Mời Trần Tuấn Tú làm đại diện nhãn hàng chẳng khác nào người si nói mộng!
Chương 232:
Sau khi cuộc họp kết thúc, Nguyễn Lập Nguyên quay đầu lại, hiền từ nói với Nguyễn Tri Hạ: “Tri Hạ, con đến văn phòng của ba một chút nhé.”
“Vâng.”
Nguyễn Tri Hạ đại khái cũng đoán được Nguyễn Lập Nguyên tìm cô tới để làm gì rồi.
Vừa rồi trong cuộc họp, khi vị lãnh đạo kia đề nghị mời Trần Tuấn Tú tới làm người đại diện cho nhãn hàng của công ty, mắt Nguyễn Lập Nguyên cũng sáng rỡ lên rồi.
Rất rõ ràng, Nguyễn Lập Nguyên rất có hứng thú với đề nghị này.
Nguyễn Tri Hạ vừa đi ra khỏi cửa phòng họp đã bị Nguyễn Hương Thảo chặn lại.
“Chị gái có chuyện gì sao?” mùi nước hoa trên người Nguyễn Hương Thảo quá nồng nặc, Nguyễn Tri Hạ ngửi không quen liền lùi lại nửa bước.
Tuy rằng vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ không hề thay đổi nhưng Nguyễn Hương Thảo vẫn cực kì nhạy cảm mà cảm nhận được Nguyễn Tri Hạ ghét bỏ cô.
Trong nháy mắt vẻ mặt của cô ta liền sầm xuống, đanh giọng nói: “Nguyễn Tri Hạ, cô đừng tưởng rằng cô có thể thuyết phục được Tư Mộ Hàn giúp đỡ công ty nhà họ Nguyễn vượt qua được khó khăn lần này, được ba coi trọng thì cô có thể đắc ý. Đừng có quên những chuyện này là ai cho cô!”
Thời gian gần đây cô ở trong công ty không hề có cảm giác tồn tại nào.
Đám nhân viên đó đều chạy đi nịnh nọt Nguyễn Tri Hạ. Nguyễn Lập Nguyên cũng có ý định lơ cô đi, khiến cho giám đốc bộ phận dự án như cô trở thành một người dư thừa ăn bám.
Chuyện này khiến cô có cảm giác cực kì nguy hiểm.
“Chị cho sao?”
Nguyễn Tri Hạ mỉm cười, chậm rãi nói: “Hôn ước năm đó với nhà họ Tư là do ông nội quyết định, mà sinh mạng của tôi là được ba mẹ ban cho. Tôi có được như ngày hôm nay đều phải cảm ơn bọn họ. Bởi vậy ấy hả, tôi nhất định sẽ nhớ thật kỹ, là ai đã ban cho tôi những thứ này.”
“Nguyễn Tri Hạ!” Nguyễn Hương Thảo bị cô nói đến tức điên, mặt mũi cũng trở nên nhăn nhó.
Từ bé đến lớn Nguyễn Tri Hạ đều chỉ là một thứ đồ đi kèm của cô mà thôi.
Ban đầu khi cô nói với Tiêu Giai Kỳ gả Nguyễn Tri Hạ tới nhà họ Tư là vì cô nghĩ Nguyễn Tri Hạ sẽ bị tên quái vật Tư Mộ Hàn kia vui đùa tới chết.
Cô không hề nghĩ tới sẽ có một ngày Nguyễn Tri Hạ có thể cưỡi lên đầu cô như thế này.
Chuyện này khiến cô cảm thấy vô cùng không công bằng.
Một đứa con gái vừa xấu vừa quê mùa như vậy mà bây giờ lại leo lên trên đầu cô mà chiếm hết nổi bật.
Cục tức này cô không nhịn được. Nguyễn Tri Hạ nhất định phải chết.
“Dạo này có vẻ chị rất nóng nảy đấy nhỉ. Về nhà phải nói với mẹ hầm cho chị chút canh bổ hạ hỏa đi.” Nguyễn Tri Hạ nói xong hơi đầy cô ta sang một bên: “Ba còn đang đợi tôi trong văn phòng nữa đó. Tôi đi trước nhé!”
Nguyễn Hương Thảo uất ức nhìn theo bóng dáng đã đi xa của Nguyễn Tri Hạ nắm chặt hai tay, khóe môi bị cắn đến mức chảy máu cũng không phát hiện ra.
Trong văn phòng của Nguyễn Lập Nguyên.
“Ba tìm con có chuyện gì thế?” Tuy đã đoán được ý nghĩ của ông ta nhưng Nguyễn Tri Hạ vẫn tỏ ra vẻ không biết gì hết.
Nguyễn Lập Nguyên trầm ngâm một lát mới chậm rãi nói: “Tri Hạ, lần này công ty có thể vượt qua khó khăn cũng là nhờ có sự giúp sức của con. Ba rất cảm ơn con.”
“Ba đã nói rồi mà, con cũng mang họ Nguyễn, đều là người một nhà cả. Đây đều là chuyện con nên làm, nói gì tới cảm ơn chứ.” Nguyễn Tri Hạ hạ mắt xuống che đi tia nhìn lạnh lẽo trong mắt.
Nguyễn Lập Nguyên cũng không phải là người ngốc. Ông biết rõ trước kia đã đối xử không tốt với Nguyễn Tri Hạ nên sợ rằng trong lòng cô hận ông, không dám quá lỗ mãng.
Nhưng tính cách của một người là được dưỡng thành từ khi còn nhỏ. Tuy rằng ông ít khi quan tâm tới Nguyễn Tri Hạ nhưng từ thái độ của cô với Tiêu Giai Kỳ là biết, cô cũng là một người dễ mềm lòng.
Nhưng tiếc rằng ông lại quên mất, trái tim của một người cũng làm bằng thịt, người có dễ mềm lòng đến đâu đi nữa một khi bị ép tới đường cùng thì trái tim cũng sẽ trở nên sắt đá vô tình.
Nguyễn Tri Hạ nói những lời này cực kì chân thành. Nguyễn Lập Nguyên nghe xong vẻ mặt cũng được an ủi phần nào: “Tri Hạ từ sau khi gả đi thì ngày càng hiểu chuyện rồi. Vừa rồi trong cuộc họp, con thấy đề nghị của bọn họ thế nào?”
Chương 233:
Cuối cùng cũng vào đề rồi đây.
“Con cảm thấy đề nghị này cũng không tệ nhưng tỉ lệ thành công lại quá thấp. Trần Tuấn Tú là đại minh tinh hàng đầu trong vòng giải trí, lịch trình của anh ta chắc chắn đã được xếp kín rồi. Đừng nói là doanh nghiệp của chúng ta, cho dù là hợp đồng đại diện và quảng cáo tầm cỡ quốc tế anh ta cũng không rảnh mà nhận đâu.”
Hơn nữa dù là diễn viên, minh tinh bình thường cũng sẽ không đồng ý làm đại diện cho một nhãn hàng có ảnh hưởng tiêu cực. Bởi điều này sẽ dẫn tới người đó cũng gặp phải sự phản cảm của khán giả.
Càng đừng nói tới Trần Tuấn Tú.
Về điểm này, Nguyễn Lập Nguyên cũng hiểu rất rõ.
Chỉ có điều, theo như ông ta thấy thì tuy rằng nhà họ Nguyễn có lẽ không đủ tư cách khiến Trần Tuấn Tú tự hạ thấp thân phận tới làm người đại diện, nhưng nhà họ Tư thì có thể.
Nếu như Nguyễn Tri Hạ đi cầu xin người nhà họ Tư, để người bên đó gây áp lực cho Trần Tuấn Tú thì một diễn viên chỉ biết dựa vào đóng phim để kiếm cơm như hắn sao có thể chống lại được chứ?
Ông ta gõ bàn tính lách cách cả lên, trên mặt cũng lộ ra vẻ ăn chắc.
Nguyễn Lập Nguyên đi tới bên cạnh Nguyễn Tri Hạ, vươn tay vỗ vai cô: “Chính bởi vì nhiệm vụ này giao cho người khác thì sẽ rất khó thành công nên ba mới quyết định giao nó cho con. Ba tin tưởng vào năng lực của con!”
“Việc này…” Nguyễn Tri Hạ tỏ ra khó xử: “Con chưa chắc đã có thể hoàn thành được nhiệm vụ này đâu ba. Dù sao thì…”
“Ầy, trước hết không nên nói những lời xui xẻo như vậy. Cho dù con không làm được thì chẳng phải vẫn còn Tư Mộ Hàn đó sao?” Lời phía sau Nguyễn Lập Nguyên cũng không nói rõ ra nữa.
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu nhìn ông, ánh mắt hiểu rõ, đáp lời: “Con sẽ cố gắng…”
Cố gắng mới lạ đấy.
Nguyễn Lập Nguyên phát hiện ra giá trị lợi dụng của cô nên mới tìm mọi cách để tận dụng cho hết đây mà.
Ông ta căn bản không nghĩ tới, cô vừa mới giúp ông ta “cầu xin” Tư Mộ Hàn giúp nhà họ Nguyễn vượt qua khó khăn bây giờ lại đến xin anh giúp đỡ tiếp sẽ khiến anh thấy phiền, từ đó làm quan hệ của hai người họ xấu đi.
Trong mắt ông ta chỉ có lợi ích của bản thân mà thôi.
Đi ra khỏi văn phòng của Nguyễn Lập Nguyên, Nguyễn Tri Hạ lại nhìn thấy Nguyễn Hương Thảo.
Nguyễn Hương Thảo hừ một tiếng, chen qua cô đi vào bên trong.
Trước khi Nguyễn Tri Hạ đi xa, cô nghe thấy giọng nói đầy bất mãn của Nguyễn Hương Thảo: “Việc này con cũng có thể làm được mà! Chẳng phải chỉ là tìm Trần Tuấn Tú tới làm người đại diện thôi sao, cứ trực tiếp đi tìm người bắt anh ta đến đây là được rồi còn gì…”
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy Nguyễn Hương Thảo đúng là đã ngu đến hết thuốc chữa rồi.
Cho dù Trần Tuấn Tú không phải là anh họ của Tư Mộ Hàn thì với thân phận trong giới giải trí đó, làm sao có thể dễ dàng bắt anh ta tới như vậy được chứ.
Giá trị bản thân của Trần Tuấn Tú cũng sắp sánh bằng cả tập đoàn nhà họ Nguyễn rồi đó.
…
Dạo gần đây Thẩm Lệ không nhận công việc mới, ở nhà nghỉ ngơi.
Nguyễn Tri Hạ tan ca, vừa ra khỏi công ty liền nhìn thấy xe của Thẩm Lệ.
Màu đỏ tươi cực kì chói mắt, hệt như tính cách của cô ấy vậy, nhiệt tình như lửa.
Nguyễn Tri Hạ quan sát ban phía một lượt, không phát hiện ra người nào khả nghi là paparazzi mới nhấc chân đi về phía xe của Thẩm Lệ.
Cô kéo cửa xe ngồi lên ghế phụ lái: “Sao cậu không gọi điện cho tớ trước chứ? Lái xe tới cổng công ty như vậy mà để đám paparazzi kia chụp được thì phải làm sao?”
Nhờ phúc của nhà họ Tư, bây giờ cô cũng đã trở thành người nổi tiếng một nửa rồi. Bôi nhọ tẩy trắng gì cũng có, hình tượng cũng không được tốt đẹp cho lắm. Nếu như bị chụp được cảnh cô và Thẩm Lệ ở cạnh nhau chắc chắn sẽ bị không ít tòa soạn cố ý giật tít đăng lên thành tin hot.
Sự nghiệp giải trí của Thẩm Lệ bây giờ chỉ vừa mới đi lên, sẽ gây ảnh hưởng xấu tới cho cô ấy.
Thẩm Lệ bỏ kính râm xuống, đôi mắt đỏ hoe dọa Nguyễn Tri Hạ giật nảy mình.
Chương 234:
“Sao thế này? Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Công ty của bọn tớ bán tớ cho Thịnh Hải rồi!” Thẩm Lệ nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Vứt cho ít tiền liền quỳ xuống gọi ba. Tiên sư cái công ty rác rưởi!”
Sở dĩ Thẩm Lệ ký kết chính thức với công ty quản lý này chính là vì công ty này là đối thủ sống còn của truyền thông Thịnh Hải.
Chỉ là, cô không hề nghĩ tới, công ty lại trơ trẽn như vậy, bất chấp đạo đức mà nhận tiền của truyền thông Thịnh Hải, trực tiếp bán đứng cô cho truyền thông Thịnh Hải!
Nguyễn Tri Hạ cũng hơi ngạc nhiên: “Còn có chuyện này sao?”
Biểu tình Thẩm Lệ vô cùng hung dữ, vừa khởi động ô tô vừa nói: “Bây giờ tớ liền đi làm thịt Cố Tri Dân, cậu cầm cho tớ con dao.”
Nguyễn Tri Hạ: “…”
Thẩm Lệ vốn thích nói linh tinh nên Nguyễn Tri Hạ có nghe thấy cũng không để trong lòng.
Nhưng cô phát hiện ô tô thật sự đang chạy về phía truyền thông Thịnh Hải.
Nguyễn Tri Hạ quay sang nhìn, thấy cô ấy không có vẻ gì là nguôi giận: “Cậu muốn đến truyền thông Thịnh Hải thật à?”
“Thật!” Thẩm Lệ cong môi, cười y hệt vai phản diện nữ trên phim.
“Sao các cậu cứ có chuyện gì là không ngồi lại nói chuyện tử tế với nhau được à?”
“Tớ đang đi tìm anh ta để nói chuyện đây!”
Dáng vẻ của Thẩm Lệ bây giờ nào có giống đi tìm Cố Tri Dân tâm sự tử tế, rõ rành rành là muốn đi đánh nhau mà.
Cuối cùng, Nguyễn Tri Hạ cũng không ngăn cản được Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ đỗ xe xong, xuống xe sập cửa rõ mạnh, sau đó chạy vào truyền thông Thịnh Hải.
Chẳng qua, cô ấy còn chưa vào đã bị bảo vệ ngăn ở cửa: “Xin hỏi quý cô tìm ai?”
“Anh quản được tôi tìm ai à?” Thẩm Lệ đang nóng giận liền đẩy bảo vệ ra mà chạy vào trong.
Lúc này, bảo vệ ở một phía đã đi tới, nhìn Thẩm Lệ, lại nhìn điện thoại của mình: “Xin lỗi, quý cô không thể đi vào.”
Thẩm Lệ nhướn mày: “Không cho tôi vào hả?”
Nguyễn Tri Hạ có cảm giác không lành, ngày trước Thẩm Lệ là chị đại ở trường, đánh nhau ẩu đá rất lành nghề, lúc này cô ấy định đánh nhau thật.
Cô vội vàng kéo lấy Thẩm Lệ: “Đang ở công ty, cậu đừng có mà làm bừa.”
Hiển nhiên là Thẩm Lệ tức muốn điên rồi, không thèm để ý hình ảnh mà xắn tay áo: “Dù sao giờ tớ cũng là nghệ sĩ đã ký đồng của truyền thông Thịnh Hải, cho dù tớ có đánh nhau ở đây, Thịnh Hải cũng phải bao che cho tớ!”
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy cái này rất hợp lý.
Huống hồ, đích thực là cách làm của Cố Tri Dân có chút không đúng.
Vì vậy, cô không ngăn cản Thẩm Lệ nữa.
Thẩm Lệ đánh nhau rất giỏi, nhanh chóng đánh gục đám bảo vệ đang vây cô.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ đứng một bên nhìn lại thấy rõ, đám bảo vệ này đang nhường Thẩm Lệ, dường như không dám làm cô ấy bị thương.
Thẩm Lệ phủi tay, điệu bộ lưu manh vô lại: “Bây giờ anh có thể để tôi gặp Cố Tri Dân rồi chứ?”
“Hôm nay bọn họ sẽ không để cậu gặp Cố Tri Dân đâu.” Nguyễn Tri Hạ nhặt điện thoại dưới đất lên đưa cho Thẩm Lệ.
Màn hình di động đang hiển thị giao diện nhóm chat trên Messenger.
Trên đó có ảnh chụp của Thẩm Lệ kèm một câu: “Phía trên đánh tiếng, hôm nay cô gái này sẽ đến tìm giám đốc Cố, dù có chuyện gì cũng không được để cô ấy vào, nhưng cũng không được làm cô ấy bị thương.”
Không cần nghi ngờ, khẳng định cái mệnh lệnh này là Cố Tri Dân yêu cầu.
Chương 235:
Cố Tri Dân mua lại Thẩm Lệ từ công ty cũ của cô ấy, nhất định đã đoán được Thẩm Lệ sẽ đến tìm anh ta, cho nên anh ta có chuẩn bị trước mà truyền xuống lệnh này.
Nguyễn Tri Hạ biết, là bạn thân, lúc này cô nên cùng Thẩm Lệ mắng Cố Tri Dân mới đúng.
Chỉ là, cô tự dưng thấy buồn cười.
Thẩm Lệ oán giận mắng: “Đồ đáng ghét!”
Sau đó liền kéo Nguyễn Tri Hạ bỏ đi.
Trong xe, Nguyễn Tri Hạ nói: “Cố Tri Dân rất hiểu cậu ha.”
Thẩm Lệ thở hổn hển: “Hồi nhỏ anh ta còn xi tiểu cho tớ, có thể không hiểu rõ sao?”
Nguyễn Tri Hạ nhịn cười nói: “… Thì là hiểu rất rõ cậu”
Thật may Thẩm Lệ chỉ có cùng cô nói chuyện, mới nói không thèm lựa lời như vậy.
“Hồi nhỏ bọn tớ ở chung một khu, quan hệ hai nhà cũng khá tốt, chẳng qua sau đó xảy ra vài chuyện…” Cảm xúc của Thẩm Lệ bỗng tuột dốc, ủ dột không nói tiếp nữa.
Nguyễn Tri Hạ không hỏi nhiều, cô không có sở thích tọc mạch chuyện riêng của người khác.
Thẩm Lệ nhìn như rất thoáng tính, không thích đem chuyện giấu trong lòng, nhưng trước giờ cô ấy chưa bao giờ nói chuyện Cố Tri Dân với Nguyễn Tri Hạ, có lẽ vì chuyện trầm trọng quá mức mới không thể nói ra miệng.
……
Thẩm Lệ chở Nguyễn Tri Hạ đến một quán bar.
Quán bar này là người trong giới giải trí mở, phần lớn khách quen đều là minh tinh nghệ sĩ, tính bảo mật cực cao.
Thẩm Lệ chọn một phòng bao, vừa uống rượu vừa mắng Cố Tri Dân với Nguyễn Tri Hạ.
Tửu lượng của Nguyễn Tri Hạ là cùng Thẩm Lệ luyện thành, hai người uống không phân thắng thua.
Nhưng cô biết tâm trạng Thẩm Lệ không tốt, khẳng định sẽ uống thả ga, bản thân cô uống rất ít, vẫn duy trì tỉnh táo để lát nữa còn đưa Thẩm Lệ về nhà.
Hai người uống nửa chừng, đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra.
Một người phụ nữ ăn vận lộng lẫy đứng ở cửa phòng, ánh mắt dừng trên người Thẩm Lệ, nhướn mày cười: “Đúng là Thẩm Lệ nha, lúc nãy tôi nghe người ta nói là thấy cô còn không có tin đâu, không ngờ thật là cô.”
Người phụ nữ vừa nói vừa đi đến chỗ hai người Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ nhìn gần mới thấy người phụ này trông rất quen.
Cô nghĩ là người quen của Thẩm Lệ, liền đẩy đẩy bả vai Thẩm Lệ.
Lúc này Thẩm Lệ đã uống đến chuếnh choáng say, híp mắt nhìn người phụ nữ kia một lúc lâu mới phun ra ba chữ: “Cô là ai?”
Người phụ nữ kia không ngờ Thẩm Lệ không nhận ra mình, sắc mắt đen sì, gân cổ nói: “Tôi là La Doanh.”
La Doanh?
Nguyễn Tri Hạ nhớ ra cái tên thường xuyên xuất hiện trên hot search, còn có các trang tin tức giải trí, cũng rất hay nhìn thấy La Doanh.
Là một minh tình hay lên báo gần đây.
Chỉ là, giữa ảnh chụp và người thật khác biệt rất lớn.
Thẩm Lệ ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nhớ ra hình như có một người như vậy, gật gù: “À, ngại quá, nay cô trang điểm đậm quá, không nhận ra…”
Sắc mặt La Doanh từ từ tốt hơn một chút.
Nhưng ngay sau đó, Thẩm Lệ lại nhả ra một câu: “Lần trước tôi gặp cô không giống bây giờ, cô đi gọt cằm à?”
La Doanh nghe vậy, dường như thất kinh mà sờ sờ mặt mình, hùng ác lườm Thẩm Lệ giống như muốn cắn cô ấy một phát.
Nguyễn Tri Hạ nhận ra La Doanh mang ý xấu mà tới, cô tiến lên trước, che trước mặt Thẩm Lệ: “Ngại quá, cô ấy uống say rồi.”
La Doanh híp mắt nhìn cô: “Cô là ai?”