Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 226:







Trần Tuấn Tú lái xe đưa Nguyễn Tri Hạ và Tư Gia Thành về biệt thự.



Nguyễn Tri Hạ và Tư Gia Thành đi phía trước, Trần Tuấn Tú đi theo phía sau bọn họ, rớt lại phía sau nửa bước.



Nguyễn Tri Hạ vừa vào cửa, đúng lúc Tư Mộ Hàn từ trên tầng đi xuống.



Anh ngẩng đầu liếc mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ, vẻ mặt anh ta rất tự nhiên, nhưng lúc thấy Trần Tuấn Tú sau lưng cô, anh nheo mắt lại, vẻ mặt khó lường.



” Mộ Hàn.” Trần Tuấn Tú lên trước giải thích: “Ăn ở bên ngoài, gặp bọn Tiểu Thành, liền tiện thể đưa bọn họ về.”



“Ừ.” Tư Mộ Hàn lên tiếng, ngồi xuống ghế sô pha, dặn dò bảo vệ: “Rót trà.”



Nguyễn Tri Hạ thấy hai người ngồi trên ghế sô pha, dáng vẻ có việc cần nói, cô liền kéo Tư Gia Thành lên tầng.



Tư Gia Thành vừa trở về phòng, liền bắt đầu làm bài tập, nhưng không phải là viết bài của cậu ta, mà là viết bài tập của học sinh tiểu học.



Trẻ con kiếm tiền thật đúng là rất liều mạng.



Nguyễn Tri Hạ về đến phòng, rửa mặt xong đi ra, lại nhận được tin Thẩm Lệ gửi cho cô.



[Cậu và Tư Mộ Hàn rốt cuộc đã làm chưa? Anh ta có được không?]



[Tôi nghĩ anh ấy không giống như tin đồn, phương diện kia chắc là được thôi?]



Nguyễn Tri Hạ bất đắc dĩ cười cười, cho cô ấy tin trả lời: [ đi ngủ sớm một chút, đừng nói những … lời linh tinh này]



Thẩm Lệ không những không nghe lời cô đi ngủ, ngược lại còn gửi ghi âm cho cô.



Nguyễn Tri Hạ mở ra nghe.



“Tớ không nói linh tinh, tớ nói đều là chuyện nghiêm túc, mặc dù cách làm của Tư Mộ Hàn có chút quá đáng, thế nhưng cậu cũng phải giữ lấy anh ta trước, nếu không bị con tiện nhân Nguyễn Hương Thảo kia biết “Tư Gia Thành” chính là Tư Mộ Hàn, cậu nghĩ cô ta có vồ lấy không…”



Thẩm Lệ nói nhưng thật ra là đang nhắc nhở Nguyễn Tri Hạ.



Nguyễn Hương Thảo đang chủ định tấn công sang “Tư Gia Thành”, nếu để cho cô ta biết “Tư Gia Thành” chính là Tư Mộ Hàn, cô ta chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định.



“Cô ta vồ lấy thì sao, Tư Mộ Hàn chắc chắn còn chẳng thèm liếc cô ta một cái.”



“Tư Gia Thành” trước kia cô không dám nói như vậy nhưng bây giờ anh là Tư Mộ Hàn, lại càng không thể nào để ý đến Nguyễn Hương Thảo.



Cô vừa mới gửi giọng nói này đi, chợt nghe thấy giọng của Tư Mộ Hàn đứng cạnh cửa truyền đến: “Vậy sao? Hiểu rõ tôi như vậy.”



Nguyễn Tri Hạ cứng ngắc ngẩng đầu nhìn về phía Tư Mộ Hàn, trong đầu một mảng hỗn loạn.



Anh đi lên lúc nào?



Anh nghe được nội dung cuộc nói chuyện của cô và Thẩm Lệ rồi?



Leng keng ——



Giây phút tin của Thẩm Lệ đến, Nguyễn Tri Hạ ấn nút khóa màn hình không vội xem tin tức mới.



“Anh lên lúc nào vậy?”



“Cần nghe đều nghe thấy rồi.”



Tư Mộ Hàn cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, nhưng câu trả lời của anh cũng đủ nói rõ anh cái gì cũng nghe thấy hết rồi.



Nguyễn Tri Hạ không che được sự xấu hổ trên mặt, Tư Mộ Hàn ngoéo môi… một cái, trong giọng nói mang theo niềm vui mờ nhạt: “Tôi đi tắm,cô trước tiên nên tự mình nghĩ cho kỹ đi.”



“Nghĩ gì?”



“Nghĩ xem, đoạt tôi như thế nào.”



“…” Ha ha.
Chương 227:







Bởi vì Tư Mộ Hàn ngầm ra tay giúp đỡ, Nguyễn Thị đã tiêu hủy hết trước khi các nguyên liệu đen bị thấm độc, bắt đầu vận hành bình thường, chủ động tìm tới các cửa đầu tư bỏ vốn hợp tác, nhiều đếm không hết.



Nguyễn Lập Nguyên cho rằng Nguyễn Thị phải vươn đến một chất lượng cao hơn, mỗi ngày đều bận rộn xã giao, rất vui vẻ, thậm chí còn muốn dẫn theo Nguyễn Tri Hạ đi ra ngoài để gặp những đối tác đó.



Nguyễn Tri Hạ trực tiếp từ chối: “Không cần, bố nên dẫn theo chị đi đi, Tư Mộ Hàn không thích con tham gia tiệc tùng.”



Bây giờ có chuyện, cô liền lấy Tư Mộ Hàn làm cái cớ, vẫn là rất có hiệu quả.



Cô và Nguyễn Lập Nguyên cách nghĩ không giống nhau, cô hiểu Tư Mộ Hàn, mặc dù anh giúp Nguyễn Thị, nhưng cô luôn cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái không đơn giản như vậy.



“Cũng được.” Nguyễn Lập Nguyên gật đầu, hỏi cô: “Khi nào Mộ Hàn có thời gian, con dẫn nó về nhà họ Nguyễn ăn một bữa cơm.”



Đến cả “Mộ Hàn”cũng gọi rồi, cái này là muốn nịnh bợ đứa con rể này?



Mặc dù cô sẽ không dẫn Mộ Hàn về nhà họ Nguyễn, nhưng ngoài miệng còn đáp: “Vâng.”



Trên đường trở về, Nguyễn Tri Hạ bảo tài xế dừng xe, cô xuống xe mua đồ.



Khu vực hàng tiêu dùng trong siêu thị, toàn bộ đều là dán nhãn hiệu Nguyễn Thị.



Nguyễn Tri Hạ đi đến, chợt nghe thấy có người hai bên trái phải nói: “Nguyễn Thị này sao không sụp đổ, còn có mặt mũi đem đồ đặt lên kệ hàng để bán?”



“Đó không phải là, có người đứng sau rất giỏi sao, sản phẩm xảy ra vấn đề liền dựa vào quan hệ áp chế tin tức, khiến người ta ghê tởm.”



Nguyễn Tri Hạ đứng trước kệ một lúc, tiện tay mua ít đồ liền đi ra ngoài.



Cô biết Tư Mộ Hàn đã tính toán rồi.



Trong chuyện “Nhà máy bị phơi bày” của Nguyễn Thị lần này, ngoài trừ lời xin lỗi ngoài miệng không có nhiều thành ý ra, cũng không gặp phải bất cứ hình phạt nào nghiêm khắc.



Không chỉ có như vậy, Nguyễn Thị còn đem tất cả các tin tức tiêu cực bị ép xuống, cứ như vậy sẽ khiến dân chúng càng thêm bất mãn.



Người xưa có câu, con đê ngàn dặm sạt vì tổ kiến*.



(*Những chuyện nhỏ sẽ gây ra chuyện lớn)



Huống chi xí nghiệp của Nguyễn Thị còn bị bóc phốt.



Nguyễn Tri Hạ có linh cảm, đây không phải là Nguyễn Thị vượt qua cửa ải khó khăn mà là sự bắt đầu của những tai họa.



Cho dù có bắt được nhiều nhà đầu tư hợp tác, nhưng cuối cùng, khi hàng hóa được đưa ra thị trường, không người tiêu dùng nào chịu bỏ tiền, thì tất cả đều toi công.



Trong thời đại này, nơi mạng lưới thông tin phát triển nhanh như gió, không thể coi thường sự ảnh hưởng của nó được.



Một khi Nguyễn Thị muốn ra hành động lớn, thì sẽ có người lật lại bài phốt của Nguyễn Thị ra ngay, tiếp đó sẽ cùng với người đời sau tẩy chay.



Thị trường lớn như thế, đối thủ cạnh tranh nhiều như vậy, phạm vi lựa chọn của người tiêu dùng quá lớn, Nguyễn Thị vốn không tính là gì cả.



Sau khi hiểu được mục đích của Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ càng nghĩ càng thấy cả người phát lạnh.



Bề ngoài, tên Tư Mộ Hàn này là đang giúp Nguyễn Thị, nhưng mục đích thật sự của anh ta chính là đưa Nguyễn Thị vào chỗ chết.







Ô tô dừng trước cửa biệt thự, Nguyễn Tri Hạ mở cửa xe nhảy xuống ngay lập tức.



Trời đã vào đông, khí trời càng ngày càng lạnh.



Một cơn gió lạnh thổi qua, Nguyễn Tri Hạ hơi rùng mình, vẻ mặt cũng trắng hơn một chút.



Cô đi vào phòng khách, không thấy bóng dáng của Tư Mộ Hàn.



Vệ sĩ bên cạnh rất có tinh mắt, đi tới nói: “Mợ chủ, cậu chủ ở thư phòng.”
Chương 228:



Nguyễn Tri Hạ nghe thế, lập tức đi thư phòng của Tư Mộ Hàn.



Thoạt nhìn anh ta cũng là vừa về, còn chưa kịp cởi áo khoác trên người ra, đang giơ tay lật từng cuốn từng cuốn sách.



Nghe thấy tiếng mở cửa, anh ta quay đầu, thấy Nguyễn Tri Hạ, Tư Mộ Hàn nhẹ cong môi, vờ như đang cười lại vừa không như thế.



“Cô về rồi.”



Anh ta nói xong, lại quay đầu về giá sách, tiếp tục tìm.



Nguyễn Tri Hạ đi tới trước mặt Tư Mộ Hàn, cầm chặt cánh tay anh ta, kéo anh ta đối mặt với mình.



Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt của anh, nói từng chữ từng câu: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Nguyễn Thị đắc tội anh chỗ nào?”



Tư Mộ Hàn thu cánh tay về, thò tay bao lấy bàn tay của cô: “Lạnh thế?”



Anh ta nắm lấy đôi tay của Nguyễn Tri Hạ bỏ vào trong lòng bàn tay mình, bao lại.



Bàn tay của anh ta dày rộng mà ấm áp, ấm tới nỗi làm cho cô không hề có ý rút tay về.



Người đàn ông như Tư Mộ Hàn, khi thái độ đã buông xuống, dùng ngôn ngữ dịu dàng để làm một người phụ nữ rung động, thật quá dễ dàng.



Nguyễn Tri Hạ hơi giật mình, lập tức tỉnh táo lại, cô rút tay mình ra, lặp lại câu hỏi trước đó một lần nữa: “Nguyễn Thị đắc tội anh chỗ nào?”



“Đây là cô đang hưng sư vấn tội** ư?” Tư Mộ Hàn nhìn chằm chằm vào đôi tay trống không của mình hai giây, biểu cảm trên mặt dần dần trở nên lạnh lùng.



(**chỉ người tức giận tới cửa chất vấn.)



“Anh biết ý tôi hỏi là gì.”



Tư Mộ Hàn xoay người ngồi xuống ghế, thờ ơ mở miệng: “Để paparazzi đi nhà máy của Nguyễn Thị chụp ‘tấm màn đen’ đó, anh nghĩ là em không có tình cảm với Nguyễn Thị.”



Nguyễn Tri Hạ sửng sốt nhìn anh ta, thậm chí ngay cả chuyện này anh ta cũng biết?



Dường như Tư Mộ Hàn rất vừa lòng với vẻ mặt này của cô, đôi mắt đen như mực nhìn cô thật chăm chú, sóng ngầm đang phấp phỏng ở đấy, làm người ta khó thấy rõ cảm xúc bên trong.



Qua hồi lâu, cô mới nghe thấy tiếng nói hơi âm u của anh ta: “Chuyện của cô, chỉ cần tôi muốn, thì chẳng có chuyện nào mà tôi không biết cả.”



Ý của anh ta là, ở trước mặt anh, cô hoàn toàn bị nhìn thấu.



Cô làm chuyện gì anh ta cũng có thể biết được, dễ như chơi.



Anh ta lại đang uy hiếp cô.



“Thú vị chứ? Nhìn chằm chằm vào mỗi hành động của tôi khiến anh có cảm giác thành công ư?” Giọng nói của Nguyễn Tri Hạ hơi gay gắt.



Cô cảm thấy có lẽ Tư Mộ Hàn thật là một kẻ điên! Bất cứ lúc nào cũng quan sát tới từng hành động, cử chỉ của cô, làm cô cảm thấy mình như một con thú cưng bị quan sát, nuôi dưỡng.



“Là tôi đang quan tâm cô” Đối với cảm xúc dữ dội của Nguyễn Tri Hạ, Tư Mộ Hàn như không nhận thấy được, nói tiếp: “Nếu không thì, lúc cô bị Nguyễn Lập Nguyên và Nguyễn Hương Thảo lừa đi cứu mẹ cô rồi bị bắt cóc, sao tôi có thể chạy tới cứu đây?”



Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Nguyễn Tri Hạ vẫn bị khiếp sợ tới mức trợn to hai mắt.



Quả nhiên anh ta biết tất cả mọi chuyện.



Ở trước mặt anh ta, cô hoàn toàn không có bí mật.



Có lẽ anh ta chẳng có ác ý với cô, nhưng khát vọng khống chế của anh ta quá mạnh mẽ.



“Đừng lộ ra ánh mắt như thế, tôi không thích.”



Tư Mộ Hàn bỗng dưng đứng dậy, thò tay che khuất ánh mắt cô, anh ta cúi đầu, in một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cô, giọng nói trầm thấp mang theo sự đậm đà của rượu lâu năm: “Chỉ cần cô ngoan là được rồi.”



Môi của anh ta cũng ấm như tay của anh ta vậy, nhưng Nguyễn Tri Hạ lại run bần bật.



Tư Mộ Hàn ôm cô vào trong ngực, bàn tay sờ xuyên qua mái tóc dài như thác nước của cô, giọng khàn khàn thân mật: “Đừng sợ, tôi sẽ không đối phó cô như bọn họ, cô thế nhưng là người cùng tôi sống cả đời, tôi thương cô còn không kịp…”



Thân thể của cô cứng ngắc, không dám động, Tư Mộ Hàn thế này làm cho tế bào toàn thân của cô đều kêu gào muốn thoát khỏi.
Chương 229:



Qua một lúc lâu, Nguyễn Tri Hạ mới tìm lại được tiếng nói của mình: “Nguyễn Thị…”



“Nguyễn Thị không sao cả, không phải còn cụ Nguyễn ư?” Tư Mộ Hàn buông cô ra, giúp cô vén tóc mái tản loạn trước trán: “Đi ăn cơm nào.”



Cụ Nguyễn?



Nguyễn Tri Hạ bị Tư Mộ Hàn dắt xuống lầu, bị động đi theo, suy nghĩ cũng đã bay thật xa.



Liên hệ với tin Thẩm Lệ lộ ra tới xem, liên quan tới nguyên nhân nhà họ Nguyễn đột nhiên kết thông gia với nhà họ Tư, ông cụ Nguyễn cũng là một nhân vật mấu chốt.
1633690065413.png

Mà chuyện này lại rất quan trọng với Tư Mộ Hàn?



Sau vụ án bắt cóc năm đó, Tư Mộ Hàn liền ẩn giấu thân phận, không còn lộ mặt trước người khác, nguyên nhân là gì?



Chuyện cô chưa rõ nhiều lắm, đầu óc Nguyễn Tri Hạ càng loạn thêm.



Trong nhà ăn.



Tư Gia Thành đã ngồi ở nơi đó, nhưng bởi vì Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ còn chưa tới, cho nên cậu cũng chưa ăn trước.



Nhìn thấy hai người nắm tay bước tới, cậu bĩu môi, lẩm bẩm một câu: “Hoa nhài cắm bãi phân trâu.”



Tư Mộ Hàn kéo ghế cho cô, cũng không ngẩng đầu lên, đã nói: “Tư Gia Thành, thầy giáo cậu nói là cậu học theo không kịp, anh tìm cho cậu một trường luyện thi nhé.”



“Không cần.” Vẻ mặt Tư Gia Thành thay đổi ngay, rất không có khí khái nói: “Hai người thật sự là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.”



Tiểu nhân nham hiểm!



Bảo cậu tới trường luyện thi, còn không bằng bảo cậu đi chết đi!



Tư Gia Thành lặng lẽ trừng mắt liếc anh ta một cái, quay đầu cười tủm tỉm, gắp thức ăn cho Nguyễn Tri Hạ: “Chị Tri Hạ, chị ăn món này đi.”



“Cảm ơn.” Nguyễn Tri Hạ nâng bát, nhận đồ ăn cậu gắp cho, cảm thấy cô và Tư Gia Thành là hai người đồng bệnh tương liên.



Ăn cơm xong, Nguyễn Tri Hạ liền lôi kéo Tư Gia Thành vào trong phòng của cậu.



Sau khi vào phòng, cô còn ra vẻ cực kì thần bí mà đóng cửa lại.



Tư Gia Thành nghi ngờ hỏi: “Chị làm cái gì thế hả? Vừa nãy lúc chị kéo tôi đi lên, ánh mắt của anh họ đã như kiểu sắp giết tôi đến nơi rồi. Bây giờ chị còn đóng cửa vào thì chắc lát nữa anh ấy sẽ ném thẳng tôi ra ngoài luôn đấy!”



“Không đâu.” Tuy rằng Tư Mộ Hàn luôn tỏ ra hung dữ với Tư Gia Thành nhưng anh ấy lại cho phép cậu được ở lại đây. Điều này chứng tỏ anh ấy vẫn khá là thích Tư Gia Thành.



“Đến lúc anh ấy ném tôi ra ngoài thật thì chị phải giúp tôi đấy nhé.” Tư Gia Thành nhún vai, nhảy lên ngồi trên bàn đọc sách rồi hỏi: “Chị nói xem có chuyện gì nào. Cứ thần thần bí bí như thế là sao hả? Hay là chị đã nghĩ kĩ lại rồi, muốn ly hôn với anh ấy rồi sao?”



“Đứa bé như cậu sao cứ há miệng, ngâm miệng là ly hôn ly hôn thế?” Nguyễn Tri Hạ vươn tay gõ lên đầu cậu mấy cái.



Tư Gia Thành xoa xoa đầu, cố tình hét lên: “Ai da, đau quá!”



Nguyễn Tri Hạ không có tâm trạng nói đùa với cậu: “Tính cách của anh họ cậu vẫn luôn như thế này à?”



Khi Tư Mộ Hàn vẫn còn là “Tư Gia Thành”, tuy rằng cũng có thể cảm nhận được tính cách của anh ấy không được tốt, nhưng cũng không đến mức lạnh lùng, quái gở như bây giờ.
Chương 230:



Mà từ sau khi anh ấy trở lại là Tư Mộ Hàn thì càng ngày càng khiến người khác khó đoán, tính thích kiểm soát cũng càng ngày càng mạnh.



Anh ấy biết được mọi chuyện cô làm nhưng lại không hề nói gì. Bây giờ khi đã trở lại là Tư Mộ Hàn anh ấy lại càng không hề kiêng nể gì hết, làm gì cũng càng thêm ngang ngược.



“Anh ấy vẫn luôn như vậy đấy. Nham hiểm chết đi được!” Tư Gia Thành như thể mới nhớ ra chuyện đáng sợ nào đó, rụt rụt cổ nói: “Thực sự, tôi khuyên chị cứ ly hôn với anh ấy luôn đi. Chị thấy anh trai tôi thế nào?”



Nguyễn Tri Hạ dở khóc dở cười: “Không phải lúc trước cậu muốn tôi làm bạn gái của cậu sao?”



“Tôi cảm thấy có lẽ chị sẽ không thích tôi. Người dịu dàng như anh trai tôi mới thích hợp với chị. Anh ấy chắc chắn sẽ đối xử với chị tốt hơn Tư Mộ Hàn. Chứ anh họ tôi hung dữ lắm đó.”



Tư Gia Thành nói rồi còn cố tình làm mặt quỷ.



Nguyễn Tri Hạ không nhịn được, có ý trêu chọc cậu ta: “Cậu có biết cả nước có bao nhiêu cô gái muốn gả cho anh trai cậu không? Cho dù anh cậu có muốn cưới tôi thật thì người phụ nữ đã một đời chồng như tôi cũng không xứng với anh ấy.”



“Chị tốt như thế này, làm gì có chỗ nào không xứng với anh ấy chứ.” Tư Gia Thành nói rất tùy ý nhưng từng chữ lại vô cùng chân thành.



Nguyễn Tri Hạ hơi ngây ra, cô tốt đến như vậy ư?



Thấy Nguyễn Tri Hạ không nói gì, Tư Gia Thành cũng thấy hơi ngượng ngùng. Cậu gãi gãi đầu, giải thích: “Lúc trước chẳng phải tôi đã chạy tới ở trong phòng của chị sao. Hôm chị đi ấy tôi cứ nghĩ chị sẽ gọi người tới tẩn cho tôi một trận. Ai dè chị lại còn làm cơm cho tôi ăn.”



“…”



Nguyễn Tri Hạ quyết định đập tan cái ảo tưởng này của cậu ta: “Bởi vì cậu nói cậu tên Tư Gia Thành nên tôi mới không gọi người tới đánh cậu.”



“Cho dù tôi không phải Tư Gia Thành thì chị cũng sẽ không để người khác đánh tôi đâu.”



“Sao cậu biết được chứ?”



“Chị không cần biết việc này.” Tư Gia Thành đẩy cô ra ngoài cửa, “Chị mau đi ra đi, tôi còn phải đi làm bài tập đây. Đám đàn bà con gái các chị thật là phiền phức, hỏi gì mà hỏi lắm.”



Rầm.



Cửa phòng ở sau lưng đóng sầm lại.



Nguyễn Tri Hạ quay đầu lại, trên mặt không giấu được nụ cười.



Đúng là một thằng quỷ nhỏ chẳng hiểu gì hết.



Lúc cô trở về phòng, Tư Mộ Hàn đang nằm trên đầu giường xem tài liệu, nghe thấy cô mở cửa đi vào cũng không ngẩng đầu lên nhìn một cái.



Đêm nay anh ta lại đi ngủ sớm như thế à.



Nguyễn Tri Hạ cũng không bắt chuyện với anh mà đi thẳng vào trong nhà tắm.



Đến khi cô ra ngoài, trên tay Tư Mộ Hàn đã không còn giấy tờ tài liệu gì nữa. Anh dựa người lên gối, ánh mắt chăm chú nhìn Nguyễn Tri Hạ.



Nguyễn Tri Hạ cúi đầu nhìn lại áo ngủ kiểu dáng bảo thủ che kín người của mình, sau đó chầm chậm đi tới bên giường, lật chăn ra nằm xuống.



Cô vừa nhắm mắt đã cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo trên người Tư Mộ Hàn đột nhiên tới gần.



Vụt mở mắt ra, cô liền nhìn thấy Tư Mộ Hàn không biết đã xoay người nghiêng qua từ lúc nào, dáng vẻ như đang chuẩn bị hôn cô.



Khi Nguyễn Tri Hạ còn đang ngơ ngác chưa kịp phản ứng lại, Tư Mộ Hàn đã hôn xuống, sau đó cả người cũng đè lên cô.



Hơi thở lạnh lẽo của riêng anh che lấp toàn bộ Nguyễn Tri Hạ khiến cô có chút không thở nổi, trong đầu trống rỗng không nghĩ được bất cứ thứ gì.



Tư Mộ Hàn hôn xuống cổ cô, sau đó cầm tay cô ấn xuống nơi không thể nói rõ của cơ thể mình. Anh khàn giọng nói: “Hôm đó ở Kim Hải đã nghiêm túc học như thế, vậy hôm nay ôn tập lại một chút đi.”



Nguyễn Tri Hạ nhớ lại chuyện ở Kim Hải hôm đó, lập tức ngượng chín mặt. Khuôn mặt cô trong nháy mắt đã đỏ bừng, giãy dụa muốn rút tay ra nhưng lại không có tác dụng.



Cô vừa tức vừa cuống, lập tức bùng nổ: “Ôn cái mẹ gì!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK