Nguyễn Tri Hạ nhẫn nhịn xúc động muốn ném điện thoại xuống đất, trả lại điện thoại cho vệ sĩ: “Cảm ơn.”
Sau đó lùi người trở về phòng.
Cô vào phòng đá mạnh lên cửa hai lần.
Tư Mộ Hàn là đồ con rùa!
Không quá bao lâu, bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa.
“Mợ chủ, ăn cơm thôi.”
Giọng nói có chút quen tai.
“Không muốn ăn!” Cô đã giận no rồi, không có tâm trạng ăn cơm.
“Chính cậu không ăn, cũng phải suy nghĩ cho đứa bé trong bụng chứ!”
Nguyễn Tri Hạ nhíu mày, người hầu nào của nhà họ Tư dám nói chuyện như vậy.
Sau vài giây, đáy mắt Nguyễn Tri Hạ sáng ngời, chạy chậm ra mở cửa phòng: “Tiểu Lệ!”
Người tới đúng là Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ vừa nhìn thấy cô đã tức giận nói: “Còn không muốn ăn cơm, xem bản lĩnh của cậu kìa!”
“Đi vào trước đi.”
Người nói chuyện chính là Cố Tri Dân đứng phía sau Thẩm Lệ.
Nguyễn Tri Hạ cũng biết cửa phòng không phải nơi thích hợp để nói chuyện, cô mở cửa nhường đường cho hai người kia đi vào rồi đóng cửa lại.
Nguyễn Tri Hạ vừa ăn cơm vừa hỏi: “Sao hai người lại tới đây?”
Thẩm Lệ nghiêm mặt, lấy ra một tờ báo đưa tới trước mặt Nguyễn Tri Hạ, bấm bấm trên di động một lúc, rồi lại chuyển di động cho Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ mở báo ra trước.
Chiếm đi một nửa trang báo đầu tiên chính là chuyện của ông nội.
Phóng viên viết một đống lời phỏng đoán thật thật giả giả, cuối cùng chốt bằng một câu cho rằng người bị tình nghi là Nguyễn Tri Hạ.
Thẩm Lệ có chút lo lắng hỏi cô: “Tri Hạ, cậu không đọc được tin tức sao?”
Nguyễn Tri Hạ ném báo sang một bên, cầm lấy di động của Thẩm Lệ: “Tớ không tìm thấy điện thoại.”
Chuyện ông nội ngã từ trên cầu thang xuống cũng không đến mức tạo ra oanh động lớn như vậy.
Nguyên nhân khiến chuyện này ồn áo tới vậy là do người đẩy ông ngã xuống cầu thang rất có thể là cháu dâu của ông.
Đại đa số mọi người đều có tính tò mò đối với loại ân oán hào môn này.
Độ nóng của chuyện này rất cao, chiếm vài cái đầu đề rồi.
Sau khi bị Tư Mộ Hàn hoài nghi, lại nhìn thấy mấy thứ này, Nguyễn Tri Hạ đã không còn cảm giác gì nữa, cô chỉ ngẩng đầu hỏi Thẩm Lệ: “Cậu tin người đẩy ngã ông nội là tớ không?”
Thẩm Lệ trợn mắt: “Cậu cũng không bị điên, không có việc gì đẩy ông cụ Tư làm gì?”
Nguyễn Tri Hạ gật đầu đồng ý: “Đúng vậy.”
Lời này của Thẩm Lệ tuy thô nhưng có lý.
Nguyễn Tri Hạ ngẩn người nói: “Ngay cả cậu cũng hiểu rõ tớ sẽ không đẩy ngã ông nội, tại sao Tư Mộ Hàn có thể hoài nghi tớ đây?”
“Cái gì? Ông chủ lớn nghi ngờ cậu?” Vẻ mặt của Thẩm Lệ cực kỳ kinh ngạc.
Nguyễn Tri Hạ chọn lọc chuyện hôm qua cường điệu nhắc lại với Thẩm Lệ một lần.
Thẩm Lệ nghe xong còn chưa nói gì, Cố Tri Dân đứng ở bên cạnh đã lên tiếng: “Là có người muốn hãm hại cô?”